Bông hồng của con

Ba má kính thương,

Vu Lan năm nào con cũng được nhận bông hoa màu hồng trên áo. Vậy mà nhiều lúc vô tình quên lãng hay vì bận bịu lo chuẩn bị sắp xếp buổi lễ, con cũng chẳng ý thức đến điều may mắn đó.  Sau buổi lễ, được cài hoa lên áo xong rồi là tung tăng đi lui đi tới mà quên rằng niềm hạnh phúc lớn lao này bao nhiêu người mong ước nhưng đâu dễ có lại một lần.

 

 

Vài lần con chứng kiến và vỗ về anh chị em khi họ nhận được tin ba hay mẹ qua đời mà không về được vì còn phải chờ cả tháng mới có chuyến bay. Thấy họ can trường, chứ nếu là mình, tu mà không giỏi là như ngồi trên lửa đỏ. Con hay an ủi: Khi nào em nhớ ba, chị cho em mượn ba chị nè. Vững chãi lên nha. Ba má chị hiền và dễ thương lắm. Mỗi lần nhận tin người thân của anh chị em mất, con cũng từ từ học thêm về hai chữ Vô Thường, để khi nó đến con cũng vững vàng như anh chị em con.

Con nhớ những ngày xưa, cứ mỗi trưa, ba nằm ngả lưng thiu thiu trên chiếc ghế bố. Má và con ngồi quanh nhổ mấy cọng tóc trắng lẫn trong mái tóc đen dày của ba. Con đi xa vài năm về, má vẫn lâu lâu nhổ tóc sâu cho ba nhưng phải lựa chứ giờ nhiều sợi trắng rồi. Nhớ cái năm, ba má qua tu viện thăm con, tóc ba đã bạc thêm nhiều. Con chọc ba: mấy đứa nhỏ ở nhà mà nhổ tóc trắng cho ông ngoại chắc nó nhổ hết quá! Cười nói là vậy nhưng con chợt nhận ra, ba con đã già.

Mỗi lần về thăm nhà, vui đó, mừng đó nhưng tới ngày đi lại, là con phải mạnh mẽ lắm mới dứt áo đi được. Lên xe ngồi mà không dám quay đầu lại dù biết là má và mọi người đứng ngóng theo đến khi xe khuất. Ba cứ lo sư cô đi xa lâu đường xá xe cộ không quen, tiễn đưa tới chừng nào hết tiễn được mới thôi. Sư cô thì cứ đòi để con tự đi một mình cho biết mà. Chứ lên xe, thấy ba cứ đứng dưới vẫy tay chào, con sao cầm được nước mắt, rồi ông lơ xe tưởng cô bị gì mà khóc tức tưởi.

Những năm sau này, má không còn hỏi “chừng nào sư cô về nữa?”. Nay ba má có cái facebook, youtube, coi hình Làng, cập nhật thông tin của Làng các nơi. Mấy lần ba khoe: cô coi lễ mừng sinh nhật Sư Ông bên Thái chưa?; coi cái lễ này, sự kiện kia chưa…, ba coi rồi. Thời buổi công nghệ phát triển, cứ gọi điện là được thấy mặt, thấy cảnh, nghe kể chuyện thường hơn nên ba má bớt nhớ sư cô rồi. Coi ti vi, nghe tin tức dịch nặng ở nhiều nơi vậy mà thấy sư cô và các con, các cháu vẫn bình an, khoẻ mạnh là ba má yên tâm. 

Mỗi khi các chị em con chuyện trò với nhau là cứ tấm tắc: không biết sao mà ngày xưa ba má nuôi nổi cả đàn con, bây giờ các chị có một đứa, hai đứa đã thấy đau đầu mất sức. Thương ba má cực khổ cả đời, muốn ba má nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống cho nhàn nhã, đi đó đi đây thăm bà con thư thả chứ quanh năm vườn tược, heo gà,… Thế giới của má chỉ quẩn quanh sau nhà rồi lại về trước nhà. Bản thân bệnh không dám mua gì ngon, thuốc gì xịn nhưng cho con cái thì nhất hết. Các chị thuyết phục má lên thành phố khám tổng quát, kiểm tra sức khoẻ để có gì mình chữa liền. Má thì theo thuyết khác, mất công khám ra bệnh rồi lại lo, tốn kém đủ thứ.

Lạ vậy đó, đều là thương hết mà lắm khi giận nhau luôn. Con cái muốn ba má sướng để bù lại những tháng năm vất vả nuôi con, đưa ba má đi ăn ngoài cho đỡ cực khỏi phải nấu nướng, dọn dẹp. Các con thay nhau năn nỉ lắm hai ông bà mới chịu đi. Nhưng thấy má có vẻ ăn cũng không ngon dù đó có là sơn hào hải vị. Má mà thấy cái hoá đơn của bữa ăn là “nghỉ chơi” với các chị luôn. Giận đùng đùng, má nói: bữa sau má không đi ăn nhà hàng, tiền đó mình mua đồ về nhà nấu ngon hơn biết bao nhiêu, nấu ra cả gia đình mình có mà ăn cả ngày. Ăn chi ngoài này tốn kém.

Lại có lần cả nhà sắp xếp đi du lịch, nghỉ mát như người ta. Biết tính má nên mấy chị đặt sẵn chỗ nghỉ có không gian cho cả nhà quây quần, tự nấu nướng, nghỉ ngơi đi về cho thoải mái. Tối hôm trước khi đi, má dặn các chị coi đồ đạc cho mấy cháu. Má tất bật sau bếp, sáng ra chất lên xe nào rau muống, rau cải, rau thơm, gạo mắm các kiểu. Nồi cơm điện, bếp ga mini, chén bát, … Cả nhà xúm lại can: Ủa má! Trên chỗ mình mướn có đủ đồ hết á, rau mình mua trên đó rẻ lắm, mình đem lên làm gì cho mất công. Má lạc quan bảo: chứ xe trống chỗ làm chi, đem lên cần là mình có đồ của mình liền; dùng đồ của người ta lỡ hư hỏng phải đền tốn tiền lắm, đồ của mình hư thì không sao. Rau của vườn nhà đầy, đi cả tuần không ai ăn nó già hư thì uổng. Đồ trên đó rẻ thì cũng là mua chứ đâu. Cuối cùng, để có chuyến du lịch cả nhà vui vẻ thì cả nhà “đành” chiều má thôi.

Bởi vậy, các con phải thay đổi cách thương má vì biết má mình là vậy. Với ba má, niềm vui, niềm sung sướng an nhàn là khi thấy con cháu khoẻ mạnh, gia đình nó hạnh phúc. Mỗi mùa hè được đón các cháu về rồi chăm sóc chúng như chăm các con khi xưa. Nhiều khi ba má cũng thấy cực, vì thấy tụi nhỏ nghịch ngợm. Miệng thì than ồn ào đó mà vẫn cười tươi, mắng yêu tụi nó: mai về với ba má các con đi. Rồi mấy đứa lại có dịp ngả vào lòng ngoại rồi làm nũng: Không, con thích ở với ngoại, bá má về đón là con trốn dưới gầm giường.

Cứ như thế mà ba má có niềm vui mỗi ngày chứ chẳng cần con cái sắm sửa đồ sang đồ xịn gì. Đi đây đi đó, ăn nhà hàng, ở khách sạn càng làm má “xót” cái ruột thêm.

Con phát nguyện tu để giúp mọi người bớt khổ nhưng gia đình thì mỗi lần có việc là đã sắp xếp đâu vào đó, xong xuôi mới báo sư cô biết. Sợ sư cô ở xa, biết chuyện lại lo lắng. Để sư cô cứ yên tâm tu, gia đình đã có ba má và các anh chị chăm lo hết. Mỗi sáng, mỗi tối công phu xong con hay trì tụng hồi hướng công đức cho chúng sanh mọi miền, nhưng bao nhiêu công đức tu tập đó con không biết có đủ hồi hướng cho ba má, cho gia đình mình không nữa?!

Mừng vui một mùa Vu Lan nữa con được cài lên áo mình bông hoa màu hồng, con xin nguyện cầu hồng ân Tam bảo đêm ngày che chở cho gia đình con và mọi người bình an. Cầu cho dịch bệnh thiên tai đi qua, để ai đó lâu rồi chưa về thăm mẹ, thăm ba được chạy ùa về một lát, để ngắm nhìn nụ cười của mẹ, nếp nhăn của ba thêm một lần thật kỹ, thật lâu.

Những ai đang ở nhà cùng ba má, đừng nghĩ rằng sáng tối cứ phải nghe má càm ràm, ba lặng lẽ ngồi đó như là một thói quen mà xem như là chuyện thường đâu. Hãy thử nghĩ tới một ngày không xa, khi ba mẹ không còn la rầy, nhắc nhở từng li từng tí cho mình nữa… thì khi đó mình sẽ buồn lắm. Ngày đó đến, mình có khóc, có ước ao thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Đoá hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh, thì xin anh, thì xin em hãy cùng tôi vui sướng đi.

(Chân Đăng Nghiêm)