Tiếp nối một nụ cười
Tiếp nối một nụ cười
Trong một thời khắc nào đó, con chợt nhận ra, con muốn tiếp nối nụ cười này. Và chỉ vậy thôi là đủ.
Sư Ông là một người không hoàn hảo nhưng điều kỳ diệu là con người không hoàn hảo ấy vẫn hạnh phúc… như thường.
Sư Ông đã vẽ nên một bức tranh vô cùng đẹp đẽ về dòng chảy của yêu thương. Bất diệt trong sinh diệt, mênh mông, vĩnh cửu, một dòng chảy đầy lôi cuốn khiến những ai hòa mình vào cũng thấy được trái tim mình tràn ngập yêu thương. Con đã thấy và đã nghe nhiều người chia sẻ, chỉ trong một vài phút gặp gỡ Sư Ông và các thầy cô của tăng thân Làng Mai, họ đã lập tức cảm thấy bình yên hơn, tĩnh lặng hơn. Dòng chảy của tuệ giác và yêu thương không chỉ là hình ảnh thi ca, nó có thật và đã được thể hiện ngay trong giờ phút hiện tại, bây giờ, ở đây. Vẻ đẹp ấy đã chăm sóc và nuôi dưỡng hạt giống Hiểu và Thương trong con, cho con một chốn về, vững chãi như núi xanh, thảnh thơi dường mây trắng.
Giờ đây con mang trong lòng ước nguyện khoác lên người chiếc áo nâu sồng hùng lực, chắp tay búp sen, đi từng bước thảnh thơi, thở từng hơi thở nhiệm màu. Để con có thể làm một mầm xanh không ngừng vươn mình lớn dậy, tiếp nối được nụ cười của Sư Ông, tiếp nối được nụ cười của chính con, tiếp nối dòng chảy không ngừng của Bi, Trí, Dũng, một dòng chảy luôn dang tay đón nhận, chăm sóc và dưỡng nuôi tất cả mọi người, mọi loài.
Ngày tiếp nối của Sư Ông, khắp nơi rất nhiều người đã và vẫn đang chuyên chở nụ cười Sư Ông đến muôn phương trong đại dương bao la của tình người. Con xin nguyện cho nụ cười đó luôn mãi mãi thanh tân!
Đồng Mẫn
Về đây bên Bếp Lửa Hồng
Sư Ông kính thương !
Hôm nay con viết những dòng này để kính thăm sức khỏe của Sư Ông thôi vì con nghĩ ngày nào cũng là ngày Tiếp nối của Sư Ông rồi, chúng con tiếp nối Sư Ông trong mỗi bước chân, mỗi hơi thở, mỗi suy nghĩ lành, thiện.
Con biết chắc chắn là khi con thở ba hơi thở chánh niệm và bắt đầu viết những dòng này là Sư Ông đã có mặt bên con rồi. Từ gần ba năm nay con đã thực tập thấy Sư Ông biểu hiện dưới mọi hình thức như trời xanh, mây trắng, hoặc qua các quý thầy, quý sư cô hoặc nghe các bài pháp thoại Sư Ông giảng là con thấy như mình đang được ngồi trong pháp hội đó rồi. Những lúc thiền hành con cũng mời Sư Ông cùng đi với con nhưng con biết là lúc nào con đi trong chánh niệm thì Sư Ông mới ở bên. Con thực tập chưa giỏi nên vẫn bị đi trong thất niệm đấy ạ, những lúc đấy con biết là Sư Ông đã đi vượt qua con rồi và con lại trở lại với hơi thở và bước chân chánh niệm để lại được “tay Thầy trong tay con”.
Con có chia sẻ với quý thầy là con biết đến đạo Phật muộn quá, nửa đời người mới bắt đầu học Phật pháp – xong gặp được pháp môn Làng Mai còn muộn hơn. Quý thầy có an ủi là chị cứ tu tập tinh tấn thì không lúc nào là muộn cả. Hơn nữa, Phật tử cư sĩ cũng là một phần của tăng đoàn mà. Lúc đầu thực tập đi và thở, con cứ bị lúng túng lắm. Trong một buổi pháp đàm ở xóm Trung con có chia sẻ với thầy Pháp Đăng là: thưa thầy, con tập trung vào hơi thở thì quên mất bước chân, còn chú ý đến bước chân thì con không thưởng thức được trời xanh, mây trắng hay những bông hoa đẹp như lời Sư Ông dạy. Thầy Pháp Đăng dạy con là “ai mới tập cũng thế đấy, chị hỏi rất thiết thực, cứ từ từ tập từng giai đoạn, khi nào nhuần nhuyễn thì kết hợp tất cả với nhau. Nhiều lúc Sư Ông đang thiền hành cũng dừng lại để thưởng thức trời xanh, mây trắng cho sâu sắc và trọn vẹn rồi Sư Ông mới đi tiếp”. Con rất cố gắng tập đi và thở nên mỗi lần về Làng Mai hoặc về Học viện (Viện Phật học ứng dụng châu Âu – EIAB ở Đức) được đi thiền hành cùng đại chúng con rất hạnh phúc. Con thầm cảm ơn Sư Ông và pháp môn Hiện pháp lạc trú mà Sư Ông đã chỉ bày cho chúng con, giúp chúng con chuyển hóa rất mau và thấy hạnh phúc liền.
Trước đây ngồi thiền con có nhiều vọng tưởng lắm, khó tập trung để đưa tâm trở về với thân, sau rồi có tiến bộ hơn cũng chỉ được vài hơi thở là … thở thôi. Con tự nghĩ chắc Sư Ông sẽ buồn vì có thiền sinh dốt thế này nên con nghĩ ra bài kệ để thở theo, như là Sư Ông đang nhắc nhở vậy:
Và thế là cũng ổn ạ.
Chúng con là Phật tử cư sĩ nên hàng ngày có nhiều sự giao tiếp, đôi khi có những sự bất như ý lắm, những lúc đó con nhẩm hát bài: “Lời qua mà tiếng lại, giải quyết mà chi đâu, sao không dừng lại, kẻo hố mà thêm sâu … ” của Sư Cô Chân Không là mọi việc cũng ổn luôn.
Hè năm ngoái chúng con về Làng và có thưa với Sư cô Chân Không là chúng con muốn thành lập tăng thân để khuyến tấn nhau tu tập. Sư Cô có khuyến khích và cho những lời pháp nhủ đồng thời cho cái tên là BẾP LỬA HỒNG để tăng thân quây quần cho ấm áp giữa trời Âu lạnh giá này. Chúng con vô cùng hạnh phúc và vui vì hình như Sư Cô có gửi gắm một sự … tiếp nối.
Con có bài thơ nhỏ cho tăng thân của chúng con, con đọc cho Sư Ông nghe nhé :
Sư Ông kính thương! Con có đôi dòng để kể về tăng thân và sự tu tập của chúng con để Sư Ông vui vì thấy sự tiếp nối của Sư Ông là mãi mãi, không ngừng nghỉ.
Chúng con kính chúc Sư Ông nhiều sức khỏe!
Trân kính
Con _ Tâm Nhuận Hương
Cùng Thầy rong chơi
Thưa Sư Ông,
Con có một ước mơ, một ước mơ lớn nhất đời con là được gặp Sư Ông tại tu viện Làng Mai – Pháp. Con thèm được nắm bàn tay Sư Ông dạo chơi trong rừng mai nở trắng, thả bước thong dong qua cánh đồng hướng dương rực sắc và ngồi yên trên thảm cỏ nhiều cúc dại, địa lan… Con sẽ kể cho Sư Ông nghe nhiều chuyện nghịch ngợm của bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi, của những đứa học trò, về những chuyến rong ruổi thú vị và đọc mấy ghi chép cảm xúc ngây dại của con! Sư Ông sẽ mỉm cười và lắng nghe con phải không? Con thèm đứng giữa trời phương Tây chắp tay búp sen và cúi chào Sư Ông bằng tất cả tấm lòng của con!
Đó là một ước nguyện, một khát khao cháy bỏng trong lòng từ hơn năm năm về trước, khi con đọc cuốn “Đường Xưa Mây Trắng” và biết được Sư Ông là ai. Mọi thứ khổ lụy, buồn thương, sợ hãi trong con dần dần được tháo gỡ qua những trang sách và hướng dẫn thực tập của Sư Ông về chánh niệm: làm thể nào hiểu cho sâu, thương cho rộng, cho bền bỉ; dừng những tham đắm, trôi lăn để hạnh phúc với những gì mình đang có (tri túc)… Con biết ơn Sư Ông đã truyền trao những hạnh phúc giản đơn nhưng đánh động sâu dày đến đời sống của con!
Con nhớ bức thư vào cuối tháng 12/2012, đó là một trong những bức thư con đã gửi và nhận lại hồi âm của Sư Ông. Biết bao hạnh phúc chảy thành giọt trên gương mặt con. Con đã nức nở như đứa trẻ, vừa cười vừa khóc như thể không còn điều gì trên thế gian này có thể đánh gục con nữa. Đến tận bây giờ từng từ ngữ của Sư Ông vẫn biểu hiện rõ ràng trong tâm thức con. Con đặt bàn tay lên ngực để nghe nhịp thở, nghe những rung động tràn về và con rất biết ơn. Phút giây này và mọi phút giây khác nữa trong đời sống của con, con sẽ thật quý trọng. Con thở và mỉm cười cho con và cho cả Sư Ông nữa, vì Sư Ông có trong con nên con cảm thấy bình an, được Hiểu – Thương, được bảo hộ, được nhắc nhở sự chánh niệm trong việc làm, nếp nghĩ và được hoan hỷ dung thứ những vụng về, thất niệm.
Trời Việt Nam đang thu và rả rích những cơn mưa…
Trong niềm bình an, con ngồi viết. Kính mừng tuổi 90 của Sư Ông…
Con,
Chuông Mây – Hồ Bé Linh
Tri ân Thầy