Chung một con đường

Sư cô Chuẩn Nghiêm

Chiếc xe van của xóm Mới đưa tôi cùng tám người bạn đồng tu tới EIAB lúc 11h10 khuya. Sau mười chín tiếng đồng hồ lái xe, ngồi xe, được tới nơi mình cần đến một cách an toàn thì thật là một niềm hạnh phúc lớn.

Mới lạ nhưng sao thật gần gũi

Chờ đón chúng tôi trước cửa Đại Bi Tự là rất đông quý sư cô, sư chị, sư em cùng hai người bạn thiền sinh người Hồng Kông. Trời đang mưa rất lớn nên hơi lạnh. Tôi đến EIAB lần đầu tiên nên còn nhiều bỡ ngỡ và đã được sư em chăm sóc. Sư em giúp tôi mang ba lô lên phòng và dẫn tôi xuống bếp.

Quý sư cô đã chuẩn bị sẵn một nồi nước lèo thơm phức và bún. Chỉ cần bật bếp lên một vài phút thôi là có ngay tô bún nóng. Chưa biết gia vị nấu ăn bên này như thế nào nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi thôi là tôi đã muốn ăn rồi dù không đói. Trên xe chúng tôi đã ăn cơm lá sen với dưa cải, nấm kho nên ai cũng không thấy đói. Mọi người nhanh chóng đi ngủ cho khỏi mệt. Hình như đoán được suy nghĩ của tôi nên sư em TN đã nói với tôi: “sư chị đi ăn bún nóng đi sư chị, nước lèo ngon lắm, ăn cho ấm bụng. Sư em không đói nhưng sư em sẽ ăn cùng sư chị“. Chà, lâu lắm rồi, nay hai chị em mình mới lại gặp nhau.

Cũng đã gần 12h khuya nên không gian thật yên tĩnh. Chỉ có hai chị em ở dưới bếp nên tôi nghe thật rõ tiếng tích tắc của đồng hồ. Tất cả còn rất mới lạ với tôi nhưng sao tôi thấy thật gần gũi, thân quen. Đúng rồi, tăng thân mà! Tôi thầm nhủ.

Đúng như sư em nói, nước lèo ngon thật, vừa ngọt vừa thơm. Đậm đà tình chị em, tình huynh đệ. Tôi vừa ăn vừa hít hà, như thể cay lắm dù không có ớt. Đồng hồ điểm mười hai tiếng mà sao tôi không thấy buồn ngủ gì cả. Sư em nói với tôi: “bây giờ sư chị đi ngủ đi, ngày mai sư em sẽ dẫn sư chị đi một vòng quanh EIAB, có giờ rảnh nữa thì mình đi ăn kem. Kem ở đây vừa rẻ vừa ngon, lại gần nhà nữa“.

Rời nhà bếp, tôi theo sư em về phòng. Thì ra tôi ở thấu lầu ba của Đại Bi Tự. Thật là một cơ hội tốt để thực tập bước chân chánh niệm vì được đi cầu thang khá nhiều.

Đêm đầu tiên ở đây, tôi đã ngủ thật ngon.

Ngay hôm sau chúng tôi được nghỉ ngơi hoàn toàn nhưng chúng thường trú vẫn làm việc bình thường để chuẩn bị cho khóa tu. Tôi thấy mình rảnh rang quá nên muốn phụ giúp đội nấu ăn nhưng quý sư chị nói: “thôi em cứ nghỉ ngơi đi. Ngày mai, ngày mốt tha hồ mà làm việc, việc nhiều lắm”. Vậy nên tôi đi chơi.

Khi tiếng chuông báo giờ ăn cơm trưa, tôi nghe tiếng chị em gọi nhau sao mà thân thương quá. “Đi ăn cơm trưa sư em, trưa nay có rau muống xào, ngon lắm“- sư chị gọi tôi.

Rau muống xào, một món ăn bình dân mà sao hôm nay EIAB vui như mở hội. Đúng rồi, không vui sao được khi huynh đệ được gặp nhau. Chúng tôi đi xe van của Làng qua trước vì ở đây cần xe để đi chợ. Xóm Mới có rất nhiều rau nên tri vườn đã gởi qua cho đại chúng nào là tía tô, mồng tơi, tần ô, rau muống. Chúng tôi ăn cơm trưa picnic với nhau dưới gốc cây, trên những bãi cỏ trước Đại Bi Tự. Chị em gặp nhau, bao nhiêu chuyện cũ được ôn lại, giống như là ôn cố tri tân vậy.

Đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác

Khi đi thăm một vòng tôi mới thấy EIAB thật rộng, dù trước đó tôi đã có nghe kể qua. Cổng vào EIAB thật hiền, thật đẹp. Đứng trước cổng nhìn vào là đã thấy ngay vườn Bụt. Đi thêm chừng 20 mét nữa, tôi đọc được bốn câu thơ của Sư Ông khắc trên một tấm gỗ lớn:

Đường lên chùa cổ Đại Bi

Trong veo dòng suối xanh rì ngàn thông

Đến đây nước nhược non bồng

Bụi trần rũ sạch chân tâm rạng ngời

 

Sư Ông và đại chúng ở Làng cùng EIAB tổ chức một ngày quán niệm cho hơn 300 người Việt, một ngày quán niệm cho hơn 1000 người Đức, tiếp đến là khóa tu Đức với hơn 900 người, rồi khóa tu cho hơn 500 người nói tiếng Hòa Lan.

Phải nói rằng tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tôi thật hạnh phúc khi được gặp lại rất nhiều người Việt trên nước Đức. Vì chỉ có một ngày quán niệm cho người Việt nên bài giảng của Sư ông đã bao trùm nhiều khía cạnh. Tôi thấy nét mặt ai cũng rạng ngời, hạnh phúc. Người con nước Việt dù xa quê hương nhiều năm nhưng vẫn giữ được nét đẹp của xứ sở từ tiếng nói cho đến đức tính cần cù, chịu khó. Có một ngày, khi tôi vừa ôm bình bát xuống nhà ăn khất thực thì đã gặp cô chú người Việt vừa lái xe đến. Cô chú mang theo nào là rau thơm, zucchini, chao, dưa món. Nhìn những hủ chao, hủ dưa món nho nhỏ, xinh xinh được làm cẩn thận là tôi đã hiểu rằng trong đó chứa đựng rất nhiều tình thương cô chú dành cho anh chị em chúng tôi.

Đến khóa tu Đức, tôi ngạc nhiên vì nói là khóa tu tiếng Đức nhưng tôi thấy có đủ thứ tiếng, lại còn có tiếng Việt nữa chứ. Tôi làm trong đội luân phiên nấu ăn trong khóa tu năm nay. Nói là nấu ăn nhưng tôi chỉ có rửa rau, rửa nồi. Một điều thật đặc biệt là tôi thấy các đội nấu ăn của các thầy các sư cô đa số là người Việt. Tôi thật khâm phục những người huynh đệ của mình vì ai cũng nấu ăn giỏi, nhất là các món Tây. Những người bạn thiền sinh trong gia đình chuyển thức ăn ra bàn cứ hỏi đội chúng tôi về tên tiếng Việt của những món ăn. Tôi chưa giỏi tiếng Anh, nên không biết giải thích như thế nào, nhưng tôi không cảm thấy mình bị làm phiền, tôi chỉ thấy rằng, chúng tôi, dù khác màu da, khác ngôn ngữ nhưng tình thương đã vượt thoát tất cả.

Có tới 14 bàn khất thực cho hơn 1000 người trong khóa tu tiếng Đức tại EIAB

Trời mưa suốt năm ngày trong khóa tu tiếng Đức. Thật khó cho những ai ở lều. Chỉ cần bước chân ra khỏi lều thôi là đã đã ướt chân rồi. Cũng có những bạn thiền sinh chỉ mang theo hai bộ đồ và bị ướt cả hai. Lúc đầu, họ rất buồn và định bỏ về nhưng bài pháp nào của Sư Ông cũng hay nên họ còn ở lại. Nhờ năng lượng chung của đại chúng, nhờ tình thương nên nhiều thiền sinh đã mở lòng chia sẻ. Họ đã khóc thật nhiều. Tôi cảm giác họ đã được chuyển hóa, được giải tỏa rất nhiều.

Có bạn thiền sinh trong gia đình pháp đàm của tôi đã chia sẻ là họ tới đây để nạp năng lượng. Nơi đây giống như một trạm xăng. Có rất nhiều người tới đây năm, sáu lần. Họ tới đây chỉ đơn giản là muốn tận hưởng không khí thanh tịnh của Tu viện. Cũng có người tới đây lần đầu chỉ để gặp Sư Ông nhưng sau đó họ đã thay đổi. Họ nói những khóa tu tới họ sẽ tiếp tục đến nữa, dù không có Sư Ông. Họ sẽ đến để được nhìn thấy quý thầy, quý sư cô đi lại nhẹ nhàng, nói năng nhỏ nhẹ và lúc nào cũng cười tươi. Tôi được học rất nhiều khi ngồi lắng nghe những chia sẻ từ các bạn thiền sinh.

Khóa tu tiếng Hòa Lan thì trời nắng nhiều hơn một chút. Dù trời nắng, mưa ít nhưng lại rất lạnh. Vì trời trở lạnh đột ngột nên nhiều người không mang theo áo ấm. Tri khách rất dễ thương, đã mở cửa cho chúng tôi mượn thêm mền, thêm áo ấm.

Lại một sự thay đổi lớn đã xảy ra. Trong gia đình pháp đàm của tôi có nhiều người khóc. Mỗi buổi pháp đàm lại là một sự thay đổi lớn. Trái tim của các bạn thiền sinh dần dần mở ra. Tôi ngồi đó, lắng nghe họ chia sẻ mà trong lòng cảm thấy niềm vui rộn rã. Tôi tin là họ sẽ mang sự chuyển hóa đó về nhà.

Quý sư cô hướng dẫn thiền sinh tập khí công

Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi là tôi tạm biệt EIAB để về lại Làng, tiếp tục cho khóa tu tiếng Ý, tiếp tục cho công trình chuyển khổ đau. Huynh đệ chúng tôi đã cùng nhau hiến tặng cho những người đến đây những hoa trái của thương yêu. Chỉ cần chúng tôi thương yêu, đùm bọc nhau thì dù có khó khăn mấy cũng vượt qua.

Tôi thấy mình đang được cùng tăng thân đi trên con đường thật đẹp, thật hiền.