Một lần đau răng
Tâm Nhuận Dụng
Từ nhỏ tới lớn con chưa bao giờ bị đau răng, nên cái cảm giác đau răng con chưa có cơ hội được thử một lần. Thầy cũng đã dạy nhiều lần về cái hạnh phúc khi không bị đau răng, tuy vậy con cũng thường hay quên và ít khi để ý đến điều ấy.
Cuối năm 2009, theo lời chỉ dạy của Đại chúng, con rời Việt Nam để sang Thái Lan nhập Chúng tu học. Lúc đầu trung tâm chưa có ai chăm sóc cho vấn đề y tế nên con đã tình nguyện học và làm công việc này. Con được đi học thêm về cách sử dụng thuốc tại bệnh viện của xã, và bắt đầu từ đó con vào ban y tế.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, con chịu trách nhiệm chăm sóc ban y tế xuyên suốt trong ba năm cho tới lúc con chuyển trung tâm. Trong những năm tháng đó, con đã có được cơ hội tiếp xúc và chăm sóc nhiều sư anh, sư em bị bệnh, trong đó có vấn đề đau răng, nhưng vì chưa bao giờ bị đau răng nên con không biết cảm giác của anh em như thế nào.
Đôi lúc có anh em đau răng không ăn được mà chỉ uống nước thôi, nhưng con lại nghĩ “có đau răng thôi mà sao phải làm dữ vậy nhỉ” và con thầm mong có một lần thử bị đau răng để biết cái cảm giác đó như thế nào. Con vẫn còn ấn tượng nhất là thầy Pháp Đàm -một sư em của con- bị đau răng và có báo cho con biết nhiều lần để sắp xếp đi nha sĩ. Nhưng con đã quên và lo không được chu đáo lắm nên làm cho thầy phải chờ đợi nhiều ngày liền, cho đến khi bị xưng lên không ăn được nữa mà chỉ uống sữa thôi, cuối cùng thầy cũng được về Việt Nam để làm lại bốn chiếc răng mới. Khi trở qua lại Thái Lan, thấy thầy hạnh phúc và cười tươi để khoe những chiếc răng mới làm cho con cũng hạnh phúc lay và cũng thấy có lỗi với thầy.
Cuối mùa An Cư năm 2013, con rời đại chúng Thái Lan để sang Làng tu học, con đến Làng vào những ngày đầu của mùa Đông nên trời mưa nhiều và thời tiết rất lạnh. Ở xóm Thượng được một tuần thì ước nguyện lúc trước của con được toại nguyện. Tự nhiên con mọc răng khôn, chiếc răng bên phải bắt đầu vươn lên và cơn đau nhức cũng biểu hiện ra. Vì trời rất lạnh nên cơn đau được tăng thêm sức để hành hạ, con đau buốt cả hàm răng. Rồi nửa đầu bên phải của con đau nhức kinh khủng, con không ăn gì được, chỉ nằm đó và cảm nhận cơn đau trong từng giây phút.
Con không thể ngủ được vào buổi tối và phải uống thuốc giảm đau liều lượng cao. Đôi khi thiu thiu ngủ được một chút thì giấc mơ đến, trong mơ con cũng cảm giác được sự đau nhức đó đang hành con. Cơn đau bám theo con suốt ba ngày và con không thể tham dự được thời khóa nào, đến cuối ngày thứ ba thì anh chàng đau nhức có dấu hiệu thuyên giảm, con vui quá và tưởng chừng đã thoát được nạn rồi. Nhưng không! Cái răng bên trái bắt đầu vươn lên để chào đời, lần này con chỉ im lặng và chờ đợi chuyện sắp đến.
Thay vì đau một bên trái thì lần này cả hai bên cùng hẹn nhau để làm đau một lần. Như vậy là sự đau nhức cũng biết chờ đợi nhau, cả răng bên phải và bên trái đều cùng đau một lúc. Con tiếp tục hứng chịu những trận đòn từ hai chiếc răng, trán bắt đầu nóng lên và thay vì đau một bên đầu thì lần này con đau cả đầu luôn. Con nằm đó và nhớ về những cảm giác của các anh em ngày trước từng bị đau răng mà con chưa quan tâm chăm sóc kỹ. Con hối hận và hình như có vài giọt nước mắt chảy xuông gối. Con cũng thầm cảm ơn hai chiếc răng đã cho con thực chứng được như thế nào là đau răng, và từ đây con tự nói với chính mình: sau này trở về lại Thái Lan, nếu còn cơ hội làm lại con sẽ chăm sóc anh em tốt hơn.
Sự đau nhức của hai chiếc răng tiếp tục làm cho con bị viêm họng, cái này nối tiếp cái kia trong bốn ngày liền. Và cuối cùng con phải đi gặp nha sĩ để nhổ hai cái răng này đi, nhưng nha sĩ không chịu nhổ mà chỉ đưa thuốc giảm đau và kháng sinh về uống. Cuối cùng con cũng hết đau răng, một hạnh phúc tràn trề trong con! Con nhìn cái gì cũng đẹp, cái gì cũng dễ thương, thay vì trong những ngày đau răng, con nhìn cái gì cũng thấy xấu. Bây giờ đây con đổi thay một cách lạ kỳ!
Bảy ngày để cảm nhận sự đau đớn đã dạy cho con thêm một kinh nghiệm sống là phải đặt chính mình vào vị trí của những người đang đau khổ. Con đã gọi điện về Thái Lan để gặp sư em Pháp Đàm. Con chia sẻ với sư em về những ngày đau răng của con và con cũng nói với sư em là “ nếu sau này về lại Thái Lan mà có cơ hội làm lại ban y tế, mình sẽ chăm sóc cho thầy tốt hơn”. Con không biết sư em cảm nhận như thế nào, nhưng trong con có một nguồn năng lượng biết ơn vì con đã được một lần đau răng. Và có lẽ chỉ những người đã từng bị đau răng mới cảm nhận được niềm hạnh phúc thực sự khi không bị đau răng…
Tâm Nhuận Dụng