Thiền đường Suối Thương
Lúc đó có một cô người Đức rất thương quý Thầy tên là Annabelle Zinser. Chị được anh Karl Schmied rủ vô Matreiya Fonds. Năm nào chị Annabelle cũng tặng cho Matreiya Fonds một số tiền rất lớn, chị rất thương phục Thầy và chị cũng có đọc sách của Chân Không. Chị cũng thích Chân Không lắm nhưng Chân Không đi theo Thầy chỉ lo giảng dạy thôi chứ không để ý người đó có tiền hay có khả năng gì.
Hôm đó có một người lại nói với Chân Không, hình như là cô Lê Phương Chi:
“Cô Annabelle này rất muốn có một trung tâm do Thầy dạy ở Đức lắm. Cô sẵn sàng cúng dường một trung tâm cho Thầy. Cô đã tìm ra một trung tâm rất lớn của Tây Tạng gần Berlin.”
Cô hỏi mình chịu mua trung tâm đó không, nghe cô tả thì mình thấy trung tâm đó lớn quá chắc làm không nổi và giá tiền chắc là cao. Cuối cùng cô lựa một cái nhà đẹp hai ba tầng ở một cái góc cũng yên tĩnh ở Berlin và xin cúng dường cho Thầy.
Lúc đó tình trạng cũng giống như tình trạng của Mộc Lan lúc trước vậy. Người ta muốn cúng dường đất cho Thầy nhưng Thầy không muốn làm sở hữu chủ. Ai cúng dường thì làm luôn trụ trì rồi Thầy sẽ từ từ chọn mấy sư cô mấy thầy, tại vì lúc đó tuy Làng có nhiều xuất sĩ nhưng vẫn chưa có đủ giáo thọ. Nếu cô Annabelle chịu đứng làm trụ trì thì Thầy sẽ nhận. Có trung tâm đó rồi thì mình sẽ gửi sư cô Bảo Nghiêm (người Việt quốc tịch Đức) và một số thầy và sư cô nhỏ qua ở bên đó.
Nhưng dự định này cũng không thành công. Một bữa mấy sư cô đang đi dạo trên lề đường thì có một đứa nhỏ người Đức đi xe đạp ngang đập một cái rất mạnh lên đầu một sư cô. Thầy thấy quá bạo động nên rút mấy thầy mấy sư cô về hết.