Gửi ba kính thương
Ba ơi, đây là lần đầu tiên con đặt bút và viết cho ba một lá thư. Thật lòng con cũng không biết liệu mình có đủ dũng khí để cho ba đọc những dòng tâm sự này của con không nữa. Nhưng con cũng xin được lấy cơ hội mùa Vu Lan sắp tới để trải lòng và kết nối với ba từ sâu thẳm trái tim con. Con mong một ngày nào đó ba con mình sẽ không còn như hai ốc đảo xa lạ, và con sẽ không còn chối bỏ những gì của ba mà con mang trong mình nữa.
Thật khó để mở lòng và viết xuống bởi vì con biết rằng đã từ lâu con luôn tìm cách tránh mặt ba. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu con bắt đầu bằng những kỷ niệm đẹp của hai cha con mình những ngày con còn thơ bé.
Con thấy mình thật may mắn khi mẹ luôn là người động viên và tạo cơ hội để con giữ liên lạc và kết nối với gia đình bên nội sau khi ba mẹ ly hôn. Lúc đó con chỉ mới tròn một tuổi. Không phải cho đến bây giờ con mới cảm nhận hết nỗi đau và những tác động khi không được lớn lên trong gia đình có đủ ba và mẹ. Nhưng con vẫn luôn biết ơn ba, mẹ, và bà nội vì cả nhà luôn giữ gìn cho con, và không bao giờ nói những điều không tốt về mẹ kế hay về ba. Và ba không khi nào để con phải chứng kiến những cảnh cãi vã hay gây gổ của ba mẹ để con có thể lớn lên một cách lành mạnh.
Còn nhớ quãng thời gian tiểu học, lúc đó con chẳng có nhiều bạn để chơi. Mẹ không muốn con xem tivi để không bị tưới tẩm quá nhiều nên nhà mình không có tivi, lên lớp thì tụi bạn chỉ toàn kể với nhau về những bộ phim hoạt hình đang phát sóng. Con không muốn trách cứ hay đổ lỗi cho mẹ, nhưng hồi đó con thơ ngây nghĩ là “nếu mà ba ở nhà thì chắc chắn là trong nhà sẽ phải có tivi. Làm sao mà một đạo diễn phim lại không xem tivi chứ?”. Khi bà nội khoe là ba từ Bắc Kinh sẽ về thăm con, con đã rất háo hức và chờ đợi khoảnh khắc ấy. Con biết chắc chắn là thế nào ba cũng sẽ đưa con đi chơi khắp nơi, đến những địa điểm thú vị như: công viên giải trí, viện bảo tàng, và nhiều nơi khác nữa. Lên lớp con say sưa kể cho các bạn nghe về những lần đi chơi rất vui ấy của hai ba con mình. Con thường ước ao là ba sẽ như ông tiên bất ngờ xuất hiện cùng với cái tivi…Mỗi năm vài lần, ba về thăm, con luôn chăm chú nghe ba kể về những bộ phim hấp dẫn hay là sung sướng khi ba mang về cho con một vài quyển sách hay. Với con ba là một thế giới hoàn toàn khác so với mẹ-một người Phật tử thuần thành, luôn luôn chọn lọc và chỉ tưới tẩm những hạt giống thiện lành bằng những câu chuyện của Bụt và Chúa. Con nhớ mãi những tháng ngày êm đềm ấy: có mẹ ở bên, và cứ mỗi năm ba lại ghé thăm vài lần, ở nhà không có một cuộc xung đột hay cãi vã nào, con vẫn ngây ngô với những vấn đề và khổ đau của người lớn,…
Năm 2012 là một bước ngoặt, mà kể từ đó cuộc đời của con hoàn toàn thay đổi, chính xác hơn là ngày ba nói với con sự thật mà ba đã cố gắng giấu kín bấy lâu, ba đã có một gia đình khác và chỉ một tuần nữa thôi thì con sẽ có thêm một đứa em trai cùng cha khác mẹ. Con không biết là ba đã đọc sách của mẹ viết hay chưa? Và ba đã đọc đoạn mà con kể về những cảm xúc của con thời gian ấy trong cuốn sách trong cuốn sách của mẹ chưa? Nhưng cũng không sao, con chỉ nhớ đó là những chuỗi dài của nước mắt và đau buồn. Khi nghe tin ấy con có cảm cảm giác bơ vơ như một đứa trẻ bị bỏ rơi thêm một lần nữa. Ba sẽ tập trung vào gia đình của ba, ba sẽ tập trung chăm sóc cho em bé sắp sinh, và ba sẽ chẳng còn thời gian và tâm trí để đưa con đi chơi nữa. Mặc dù ba nói là ba vẫn sẽ quan tâm và thương yêu con, những người trong nhà cũng nói như vậy, và con cùng thường xuyên tự an ủi động viên mình nhưng đó thật sự là những tháng ngày tăm tối. Cho đến tận bây giờ, con vẫn sợ gặp ba, và sợ nhìn thấy gia đình kia của ba. Con thường tỏ ra bướng bỉnh, mặt mũi cau có, và ăn nói thì cộc cằn, con đã nói rằng con không muốn nhìn thấy ba, không muốn gặp ba nữa. Nhưng ba ơi, thật lòng trong con chỉ toàn là nước mắt chứ không hề tức giận ba. Con đã lo sợ rằng ba sẽ không còn thương con như trước nữa, con sợ để ba thấy những yếu đuối của con, và con cũng sợ mẹ sẽ khổ đau thêm. Nỗi sợ hãi bủa vây lấy con. Mấy năm trước ba cũng về thăm vài lần, con cảm thấy mình cần phải xin lỗi ba về thái độ hờ hững, lạnh nhạt của con đối với ba, với mẹ kế và với em, đó chỉ là vỏ bọc mà con dùng để tự vệ trước những sợ hãi và tổn thương của mình.
Cho đến năm ngoái, khi con quyết định tới Làng Mai để tập sự xuất gia, lúc đó trái tim con mách bảo là con nên chia sẻ trực tiếp ước nguyện này với ba. Không biết động lực mạnh mẽ này từ đâu mà tới, nhưng con đã rất cảm phục chính mình khi có thể nói ra được những điều mình cần nói. Ba khuyên con là nên học xong đại học đã, rồi ba nói với con về chính trị. Con bắt đầu khám phá nhiều điều mới mẻ về ba. Dù cách ba biểu lộ không giống như những gì mà con trông mong. Con bắt đầu thấy những quan tâm của ba dành cho con qua những câu chuyện chính trị. Con cũng cảm nhận được cảm giác tội lỗi của ba với đối với con và mẹ.
Trong con vẫn còn chưa thoải mái để nói chuyện trực tiếp với ba, con vẫn chưa có thể tiếp nhận thêm những câu chuyện chính trị của ba. Con vẫn chưa chấp nhận được những khó khăn trong con. Nhưng bây giờ con đang được đi trên con đường mà con ước mơ, ở nơi đây con có rất nhiều cơ hội để khám phá và nhận ra những đức hạnh mà ba đã trao truyền cho con. Con thấy con cũng có một đôi tay nghệ thuật từ ba-một nhà đạo diễn phim. Mặc dù phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và rủi ro nhưng ba vẫn luôn giữ gìn những chuẩn mực đạo đức trong nghề. Con cũng thấy trong con được trao truyền đức tính liêm khiết và trung thực này của ba.
Nhiều lúc con cảm thấy mặc cảm tủi thân khi con không có được tình cha con ấm áp như những người bạn đồng trang lứa khác. Con biết là ba thương con và muốn được gần gũi con, ba đã từng nói với con là hãy viết thư cho ba mỗi khi con con có thời gian. Ba ơi, chỉ là tại chính con cảm thấy chưa sẵn sàng. Nhưng con biết chắc chắn là con sẽ mời ba trong con cùng ngồi thiền để con có thể hiểu và thương ba nhiều hơn.
Và trên hết, con muốn nói với ba: ba là ba của con, ba đã luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời con.
Con yêu ba,
Con gái nhỏ của ba:
Chân Trăng Hiếu Đức
(Sư cô Chân Trăng Hiếu Đức là người Hong Kong. Sư cô xuất gia năm 22 tuổi trong gia đình cây Hạt Dẻ. Sư cô là một người trẻ dễ thương, năng động và tràn đầy nhiệt huyết. Sư cô rất yêu âm nhạc và đã tự sáng tác nhiều bài thiền ca góp phần tan tỏa chất liệu bình an và nuôi dưỡng đến các bạn thiền sinh trên khắp thế giới. Bức thư gửi ba của sư cô đã được BBT chuyển ngữ từ Tiếng Anh.)