Con đã biết vì sao con cần tăng thân

 

Con vốn là người thích đi một mình, thích tự học, tự nghiên cứu. Con đã thực tập pháp môn của Sư Ông Làng Mai được 3 năm, rất chuyên tâm, luyện tập từng giờ, từng ngày nhưng đều thông qua việc đọc sách và nghe pháp thoại của Sư Ông trên Youtube. Có lần, con gặp một người bạn là phật tử lâu năm, con kể về việc thiền tập, bạn hỏi con tu tập như thế nào, có ai là người hướng dẫn không, và tỏ ra nghi hoặc về con đường con đang thực tập? Sau hôm đó, con vô cùng hoang mang, và tự nghi ngờ chính chính bản thân mình. Con vô cùng khát khao tìm gặp người chỉ dẫn, để tự tin trên con đường tu tập. Con tìm trên Facebook, tìm những nhóm mang tên Sư Ông, tìm kết bạn với những thành viên tích cực trong nhóm, để hằng ngày theo dõi những lời dạy được trích dẫn trên đó. Dạo gần đây, con có cảm giác bớt cô đơn hơn vì tham dự cùng những người trong Tăng thân “ảo” như thế. Dù vậy, trong tâm con vẫn ao ước một ngày có thể sang Làng Mai tại Thái Lan tham dự một khóa tu của Làng. 

 

 

Con đã đọc được hơn 10 cuốn sách của Sư Ông rồi. Vào một ngày gần cuối năm 2020, con mua cuốn sách Đường Xưa Mây Trắng. Khi đọc hơn 10 chương đầu, con vừa đọc vừa khóc, có những chương khóc nức nở. Lần đầu tiên trong đời, con đã biết thế nào là những giọt nước mắt hạnh phúc. Ngay trong thời điểm đó, con bỗng thấy có người chia sẻ trên Facebook khóa tu trực tuyến Thương Như Bụt Thương. Vậy là, từ lúc con phát tâm nguyện tu học tới lúc gặp được khóa tu chỉ có vài tuần. Con vui mừng lắm, không đắn đo, xin nghỉ làm để chuyên tâm ở nhà tham gia khóa tu. Lúc tham gia con còn không hề biết tới ngày cuối khóa tu con được thọ 5 giới. Khi được nhận Pháp danh mới, được chính thức là đệ tử của Sư Ông, con thấy tự hào và tự tin vô cùng. Vậy là từ nay con đã chính thức có tổ tiên tâm linh. 

Bốn tháng sau khóa tu, con lại kiên trì tự đi một mình, không nghĩ ra việc cần tìm tới tăng thân. Nhưng cảm giác khó khăn lại sớm quay trở lại. Con cảm thấy đang rất cô đơn, cảm giác mình lạc lõng vì xung quanh không có những người cùng quan điểm sống và tu tập. Nhiều khi con chỉ muốn tìm một người để chia sẻ về những điều con mới học được…mà không có ai. Con đã cố gắng hằng ngày để duy trì học tập, nhưng thấy tiến bộ rất chậm, và nhiều khi phải tự vực dậy cảm xúc của mình. Con biết hiểu về lý thuyết, để được đến hạnh phúc, nhưng thực tập thực sự khó. 

Con rất bất ngờ khi nhận được email của sư cô Thể Nghiêm từ ban tổ chức khóa tu “Thương Như Bụt Thương” về việc liên hệ với sư cô Nhẫn Nghiêm để nhận Điệp hộ giới, nhân dịp sư cô ra Hà Nội hỗ trợ cho triển lãm thư pháp của Sư Ông tại đây. Khi gặp sư cô Nhẫn Nghiêm, sư cô chỉ hỏi một câu: “Khó khăn lớn nhất của em trong việc tu tập là gì?”. Con vô cùng bất ngờ. Con đã lạc đường nên tới muộn, sư cô phải đứng chờ con gần 25 phút, mà trời trở gió lạnh, con áy náy vô cùng. Sư cô không còn nhiều thời gian để nói chuyện với con mà chỉ hỏi đúng có câu đó thôi. Nghe xong, con thấy sững sờ như chạm trúng vào cái trăn trở nhất lâu nay của mình. Trước khi tới, con đã tưởng tượng ra đủ thứ để tâm sự với sư cô về quá trình con tự tu học. Nhưng khi sư cô hỏi thế, con không có chút suy nghĩ, trả lời luôn rằng: “Con cô đơn, lẻ loi, bơ vơ quá. Con cứ bơ vơ một mình bao lâu nay.” Nhờ câu hỏi đó, mà con đã có cơ duyên tham gia một buổi sinh hoạt với tăng thân. Ngay ngày hôm sau, con được nghe thầy Pháp Khâm thuyết pháp trong buổi sinh hoạt của tăng thân cư sĩ Vô Sự. Rồi con lại được tham gia lễ bế mạc triển lãm thư pháp cùng tăng thân. 

Buổi sinh hoạt đầu tiên tại gia đình Vô Sự, con được nghe thầy Pháp Khâm giảng về một đoạn trong cuốn sách Đường Xưa Mây Trắng. Lúc đầu, khi mới tới, thầy hỏi thăm mọi người, con chỉ nhìn thầy như một vị thầy bình thường như bao vị thầy khác con từng gặp, không có gì khác biệt. Nhưng trong lúc thầy giảng, mắt thầy lần lượt nhìn từng phía, rồi thầy nhìn về phía con. Khi đó, con mới nhận ra, con chưa từng gặp ai có đôi mắt nhân từ, điềm tĩnh, lâu lắng, bình yên như thế. Thầy giảng về tăng đoàn của Bụt ngày xưa, về câu hỏi của một vị đệ tử “Sau khi chết, Bụt còn hay không còn?”. Lúc đó, con tự hỏi, người có đôi mắt nhân từ ngồi trước mặt con đây là ai? Có phải là thầy Pháp Khâm không? Con thấy đôi mắt đó giống đôi mắt của Sư Ông – người mà con chỉ được gặp qua những video trên Youtube, qua ảnh, qua những trang sách. Lúc sau, con lại thấy đôi mắt đó, hình hài đó dường như lại là của Bụt, người con đã gặp qua những trang sách trong Đường Xưa Mây Trắng. Rồi con lại thấy chính con và những thành viên trong tăng thân Vô Sự đang ngồi đây, dường như cũng đã ngồi cùng nhau vào 2600 năm trước để quây quần nghe Bụt giảng, cảm giác thân thuộc vô cùng. Thầy nói rằng nếp sinh hoạt của tăng đoàn trong sách Đường Xưa Mây Trắng đã được tái hiện lại trong nếp sinh hoạt của Làng Mai hiện tại. Con dường như đã hiểu ra tại sao con khóc rất nhiều trong hơn 10 chương sách đầu tiên. 

Lần thứ hai là 3 ngày sau đó, con tham dự lễ bế mạc triển lãm thư pháp. Dù đây là lần đầu tiên con được cùng tăng thân hát thiền ca, nhưng con bỗng tự hát theo được (Có lẽ con đã nghe nhiều trên Youtube). Cảm giác rõ rệt như trở về nhà, con không còn nhu cầu phải nói để vơi bớt sự cô đơn trong tu tập nữa. Chỉ cần ngồi đó cùng tăng thân là đã đủ và hạnh phúc rồi. Con đã rất kìm nén, vì lúc đó nước mắt cứ muốn trào ra rất nhiều. Con tâm đắc từng lời chia sẻ của các sư thầy, sư cô, của tăng thân. Chưa bao giờ con thấy một bầu không khí tràn đầy năng lượng hùng tráng và an lành như thế. 

 

 

Hơn 2 tuần, kể từ lần đầu gặp tăng thân, nhờ tiếp thu được năng lượng yểm trợ, con đã hiểu tại sao con cần tăng thân. Hai tuần vừa rồi, cuộc sống của con vô cùng hạnh phúc. Con không còn thấy thời gian trôi nhanh như trước nữa mà đã biết tận hưởng từng phút giây hơn.

Hôm nay con bỗng nhận ra mình chính thức thọ 5 giới vào 1/1/2021, tức là mới có 5 tháng, vậy mà con cảm giác tưởng chừng như đã cả năm rồi. Điều này chứng tỏ rằng, con đã làm thời gian của con trôi chậm lại, con đã biết sống sâu sắc trong từng giây phút hơn. Con không còn bị lặp lại cái câu nói: “Ồ, thời gian trôi nhanh quá, vừa mới Tết xong mà đã lại sắp nghỉ lễ 30/4 – 1/5 rồi”. Bây giờ con đã thấy mình có thêm rất nhiều thời gian thảnh thơi để làm những việc con muốn làm và dành thời gian cho những người thân thương của con nữa.

 

Tâm Xuân Hạnh