Thư gửi ba mẹ mùa Vu lan

Ba mẹ kính thương!

Mùa Vu Lan con dành chút thời gian để viết thư gửi ba mẹ. Vu Lan năm ngoái, con vẫn còn ngại ngùng nên đã không viết, con mong rằng ba mẹ sẽ vui khi đọc những dòng thư này.

Ba thương! Con và các anh chị cùng mẹ rất hạnh phúc khi có một người ba tuyệt vời. Ba là một người khiêm cung, ít nói, nhã nhặn, hoà đồng, thương yêu người khác và rất được mọi người yêu mến. Con vẫn không thể quên được hình ảnh ba ướt đẫm mỗi lần trời sang Đông, Huế mưa dầm dề. Ba chở tụi con đi học. Ba mẹ đầu tư cho chúng con tốt nhất có thể, dù có khi nhà mình không có nhiều tiền. Hình ảnh đó vẫn khiến con rất xúc động mỗi khi nhớ về. Ba ơi, trong tăng thân, chúng con có những bữa ăn im lặng và con đã mời ba cùng ăn với con. Con biết có những trưa hè vì kiếm đồng tiền nuôi con nên ba đã ăn rất vội vã, có khi cũng không no. Con đưa từng muỗng cơm trong chánh niệm và con ý thức rằng ba cũng đang ăn trong chánh niệm. Ba và con đã có những bữa ăn rất hạnh phúc. Bỗng tự nhiên, sau những bữa ăn như rứa, giữa ba và con sợi dây truyền thông như gần hơn, dù ba con mình không gặp nhau. Đó là một cách thiết lập truyền thông mà con tự học được. Qua đó, con nhận ra được tình thương bao la giữa ba mẹ với chúng con. Dù bên ngoài con cũng biết nhưng vì chạy theo xã hội, theo mạng Internet, theo học hành nên con tự khiến mình quên lãng đi.

Mẹ thương! Con, anh chị và ba rất hạnh phúc khi có mẹ – người phụ nữ đảm đang, luôn hy sinh vì mái ấm nhỏ của mình. Khi con đọc tới đoạn hạ sinh Rahula, Sư Ông có viết “Cửa ải sinh đẻ là cửa ải nguy hiểm nhất mà người phụ nữ nào có chồng cũng phải vượt qua. Qua được thì sống, không qua được thì chết, có khi chết cả mẹ lẫn con”. Mẹ ơi, đọc tới đây con cảm thất mẹ thật dũng mãnh, đã mang nặng đẻ đau đến tận bốn lần. Cảm ơn mẹ đã mạnh mẽ vượt qua ải đó và còn có mặt với chúng con và ba trên cuộc đời này. Mẹ, con biết chúng con bước trên con đường này, có ba mẹ luôn sát cánh là một điều may mắn. Bên cạnh đó, mẹ còn phải lo lắng với những khó khăn mà chúng con phải trải qua. Vì thế trong mẹ có một cái khó, khiến mọi người hiểu lầm về mẹ. Nhưng mẹ ơi, con chưa từng bị tác động từ những lời nói đó làm hình ảnh mẹ trong con bị thay đổi. Sống trong tăng thân, con thấy tình thương mẹ trong con lớn lên mỗi ngày. Mẹ là mẹ của con, con là con của mẹ. Mẹ không cần phải lo lắng về những gì bên ngoài, chúng con luôn thương yêu ba mẹ với những gì đẹp nhất có thể.

Ba mẹ ơi! Nói về tuổi thơ không phải lúc nào cũng toàn kỷ niệm vui, có buồn; nhưng con đã học được rất nhiều bài học. Khi mới xây nhà xong, ba mẹ chẳng còn tiền trong khi còn năm con nhỏ ở nhà. Ba mẹ có tình thương rộng lớn, có ai tới xin, mẹ dạy chị em con lấy cho họ vài ba lon gạo, con thường lấy nhiều hơn. Ba chạy xe nhiều khi cũng không lấy đủ tiền vốn, ba nói “nhà họ nghèo lắm”. Chính tình người mà ba mẹ sống để lại cho chúng con nhiều vốn liếng sau này. Con học bài học tình thương giữa người với người, như ông bà ta có câu:

“Lá lành đùm lá rách
Lá rách ít đùm lá rách nhiều”
 

Ba mẹ luôn dạy chúng con từ những gì nhỏ nhất. Mà hồi trước, nhiều khi nhìn ba mẹ của bạn bè, con thấy ba mẹ thật khó. Để rồi đi tu con mới nhận ra, chính những điều đó khiến con vững vàng hơn và là cách mà ba mẹ bảo hộ cho chúng con, là sự quan tâm luôn có mặt bên con. Con cảm ơn ba mẹ nhiều.

 

Tranh vẽ của sư cô Trăng Sáng Tỏ

 

Ba mẹ thương! Mấy bữa ni các em nhỏ lên chùa ở lại sinh hoạt với quý sư cô. Con bắt gặp hình ảnh bé Sữa đen thui, nghịch nữa chơ, lên chùa ở lại. Được ba mẹ yểm trợ, đó là tuổi thơ với mấy tháng hè ở chùa không cần đi học thêm thật vui. Ở chùa từ nhỏ, con được học thuộc mấy bài kinh sau nhiều lần tụng. Tối hôm qua, chúng con tụng bài Tưới tẩm hạt giống tốt –  một trong những bài con thật thích. Năng lượng bình an sau khi ngồi thiền khiến con chú tâm hơn từng lời kinh. 

“Con có cha có mẹ
Cha mẹ có trong con
Nhìn mẹ cha con thấy
Có con trong cha mẹ…”
 

Từng chữ đi vào trong con làm toàn thân con rúng động, con xúc động trước sự hạnh phúc là còn ba mẹ trên đời. Ba mẹ ơi, con cảm nhận thật sự và chạm rõ về câu “con có trong cha mẹ, cha mẹ có trong con”. Dù đôi khi đọc tới đọc lui nhiều lần mà con chẳng nhận ra. Con thấy rõ những hạt giống đẹp mà con đang được nhận từ ba mẹ, gia đình huyết thống của mình. Hạt giống khéo léo, tinh tế, giỏi giang của ba; hạt giống dũng cảm, thương yêu,… của mẹ. Bên cạnh đó, con cũng nhận diện rõ hạt giống tự ti, mặc cảm trong con cũng được trao truyền. Đó là buổi tụng kinh mà con thấy hạnh phúc lắm. 

Ba mẹ thương! Con biết những điều đó không chỉ nơi chính con mà còn nơi ba mẹ, ông bà, tổ tiên huyết thống của con. Mỗi khi thực tập thiền lạy, con thường lạy xuống, con buông bỏ những đau khổ, hạt giống không tốt đó nơi đất Mẹ, để đất Mẹ ôm ấp cho con. Mỗi khi thực tập như rứa, con thấy lòng mình nhẹ hơn hẳn. Dạo gần đây, con chú tâm hơn về sự thực tập thiền hành. Con thích đi chân đất mỗi khi đi thiền hành. Con đưa sự chú tâm vào sự xúc chạm giữa mặt đất và bàn chân của con. Có những đoạn đường toàn sỏi đá, ba mẹ ạ. Nhưng có khi con được bước trên những thảm cỏ xanh mướt mà đất Mẹ hiến tặng. Con thấy đoạn đường mình đi cũng rứa, có đoạn chông chênh nhưng cũng có đoạn êm đềm. Chính sỏi đất giúp kích thích huyệt, giúp thông các mạch máu, tốt cho sức khoẻ thì chính những khổ đau đó giúp con nhận diện được những điều hạnh phúc mà con đang có. Điều đó giúp cho con có thêm năng lượng và chấp nhận những gì đang tới với mình. Con buông hết những mệt mỏi xuống theo từng bước chân chạm với đất Mẹ. Con nhận được tình thương bao la của đất, ôm hết mọi loài và bài học không kỳ thị nơi đất Mẹ.

Mỗi khi đi thiền hành, con thường kết hợp với câu thi kệ mà con tự nghĩ ra: 

 “Về với Mẹ, con về với chính mình”

 

Mẹ đây cũng là đất Mẹ, người Mẹ của muôn loài. Với mỗi bước chân, con đọc thầm một chữ “Về – với – Mẹ – con – về – với – chính – mình”. Mẹ ơi, về với Mẹ ở đây cũng là với Mẹ, người mẹ huyết thống của con. Về với Mẹ, con được đi chân đất, được trở lại là một em bé nhỏ được ba mẹ thương yêu. Về với Mẹ, con được là con mà không cần những áo giáp gai bảo vệ như lo lắng, sợ hãi,… bên ngoài con nữa, con được hồn nhiên, vô tư. Với những bước chân chánh niệm, con thấy Mẹ cũng đang bước cùng con. Những buổi thực tập như rứa, con thấy mình thật hạnh phúc và nuôi dưỡng. Hình như em bé trong con cũng được nuôi dưỡng theo, con nuôi lớn tình yêu thương với ba mẹ trong mình ngày một lớn hơn. 

Ba mẹ thương! Con được nhìn lại những điểm chưa đẹp, chưa hay, những khó khăn của mình khi được sống trong tăng thân. Con thấy mình thật may mắn hơn khi được cùng ba mẹ đi trên con đường đẹp, con đường chuyển hoá rác thành hoa. Ngồi viết những dòng này, con thấy vui quá, con cảm ơn ba mẹ đã đọc và hiểu con hơn. Mỗi khi viết thư như ri con cũng nuôi dưỡng chính mình nữa.

Con của ba mẹ, 

Chân Trăng Tâm Nguyên.