Khi nhớ về Sư Thúc
Tâm Liên Hòa
Sư Thúc kính thương!
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là tới ngày kỵ Sư Thúc. Nhớ đến ngày đó trong con lại dâng lên một cảm xúc thật khó diễn tả. Dù cho con không được gần Sư Thúc nhiều nhưng với con, Sư Thúc là một người cha hiền, mẫu mực cho chúng con học hỏi và noi theo.
Con nhớ lắm, không thể nào quên được ngày 17/9/2008. Ngày ấy anh chị em chúng con được thầy Trung Hải và sư cô Như Hiếu dẫn ra Tổ Đình để xuất gia. Đây là lần đầu tiên con được ra Tổ Đình và cũng là lần đầu con được biết tới Huế. Trước khi ra Huế chúng con được “trang bị” rất kỹ. Nào là Huế là chiếc nôi Phật giáo nên mọi cử chỉ đi, đứng, nói năng, tiếp xử phải rất cẩn trọng, nếu không thì người ta nhìn vào thì kỳ lắm. Chỉ cần nghe chừng đó thôi anh chị em chúng con cũng đã run lắm rồi. Nhưng sau khi được ngồi chơi cùng Sư Thúc, được ở chùa Tổ mấy hôm thì cái run ấy trong con không còn nữa. Thay vào đó là một cảm giác thân thiện và gần gũi.
Một buổi chiều anh chị em chúng con được sư cô Như Hiếu dẫn lên thất Lắng Nghe để đảnh lễ Sư Thúc. Sư Thúc ngồi trên chiếc ghế tre đơn giản, chiếc bàn cũng bằng mây tre đan. Nhìn Sư Thúc, nhìn bộ bàn ghế sao con thấy thân quen quá, như thể từ lâu con đã ở nơi này. Chúng con ngồi bên Sư Thúc nghe kể chuyện. Sư Thúc kể chuyện hồi nhỏ Sư Thúc đi tu thì khó khăn như thế nào, cả về vật chất và tinh thần. Hồi còn làm điệu Sư Thúc phải học hành và làm việc ra sao. Chỉ cần nghe những câu chuyện về Sư Thúc như vậy thôi cũng đủ cho con nuôi lớn thêm tâm bồ đề, mới thấy mình bây giờ thật may mắn và sung sướng vì bao nhiêu khó khăn cha anh đi trước đã gánh vác hết.
Sư Thúc đang đưa chúng con về với ngày xưa thì sư chú Mãn Đạt – thị giả của Sư Thúc bưng ra một ly nha đam nhưng sư chú không nói gì mà chỉ lẳng lặng đặt trên bàn. Sư Thúc không thấy ly nha đam nên đã quơ tay và ly nha đam đổ xuống bàn. Sư chú vội vàng tới xin lỗi Sư Thúc thì Sư Thúc chỉ nhỏ nhẹ: “Không sao đâu con à, đổ thì thôi!”. Chao ôi! Lúc đó con chưa có cạo đầu, được nghe một người thầy gọi đệ tử là con, con mới xúc động làm sao. Tiếng con sao mà ấm áp. Qua đó con càng thêm vững niềm tin vào con đường mình đã chọn.
Lầu tiên con được tham dự ngày quán niệm tại Tổ Đình, một cảm giác hạnh phúc thật khó quên. Tổ đình bình yên và mát dịu. Giờ thiền hành hôm đó Sư Thúc dẫn đại chúng đi thiền hành quanh hồ Sao Mai, hồ Sao Hôm rồi dừng chân ở nhà Thủy Tạ. Sư Thúc kêu hết anh chị em chúng con lại để chụp hình. Những kỷ niệm ấy mới đẹp làm sao. Ngày chúng con được xuống tóc, Sư Thúc là người thay Sư Ông truyền giới cho chúng con khi mạng bị rớt. Còn hạnh phúc nào hơn khi chúng con được Sư Thúc xoa đầu từng đứa. Quả thực, con đã khóc rất nhiều trong khi làm lễ xuất gia. Chúng con được chơi cùng Sư Thúc, cùng đại chúng ở Tổ Đình bảy ngày thì vô lại Bát Nhã.
Khi xa Sư Thúc rồi thì chúng con vẫn thường được nghe sư cô Như Hiếu kể chuyện về Sư Thúc. Rằng là khi sư cô cùng các anh chị em huynh đệ đi làm ruộng thì Sư Thúc ra thăm. Sư Thúc mang theo rất nhiều đồ ăn và nước uống. Sư Thúc cũng chỉ bày cách làm ruộng cho những ai chưa biết làm. Sư Thúc là một người làm ruộng, làm vườn rất giỏi. Có năm Huế bị mất mùa nhưng ruộng của chùa vẫn thu hoạch bình thường. Sư Thúc rất thương cây cối trong chùa nên ngày Sư Thúc tịch cây cối cũng buồn mà vàng úa đi nhiều.
Sư Thúc kính thương!
Bây giờ đây, mỗi khi gần đến ngày kỵ của Sư Thúc thì huynh đệ chúng con lại cùng nhau lên thất Sư Thúc để dọn dẹp, làm mới lại thất của Người. Con thấy mọi đồ dùng của Sư Thúc như đôi dép, cái mền, bộ bàn ghế… tất cả còn nguyên vẹn. Trong thất có treo một bức hình của Sư Thúc thật lớn, Sư Thúc đang cười thật tươi và con như thấy Sư Thúc đang cười với chúng con.
Con ý thức rằng dù ở đâu Sư Thúc vẫn luôn có mặt cho chúng con. Chỉ cần nghe những câu chuyện kể về Sư Thúc thôi chúng con cũng được nuôi dưỡng rất nhiều. Con biết rằng dù con có ở bất cứ nơi nào thì Sư Thúc vẫn có trong con. Pháp thân của Sư Thúc vẫn mãi còn đó và đó là bài pháp thoại không lời nhưng sống động nhất mà Sư Thúc dành cho tất cả chúng con khi nghĩ về Người.