(Quý sư cô Diệu Trạm)
Chiều buông xuống, có khoảnh khắc tiếng kinh, nhịp mõ từ xa xăm vọng lại. Lòng người chợt lắng những lao xao. Dừng chân, nghe tình thương khẽ dâng trong tâm hồn, lan tỏa vào vầng dương, vào chồi non xanh biếc, vào vành nôi êm của sự sống…
Thương mời bạn thưởng thức những vần thơ mộc mạc được trích từ Chùm thơ Đất Tổ của Quý sư cô Diệu Trạm. Mong rằng giữa muôn vàn náo động của nhịp sống, bạn vẫn có được những phút giây trở về, dừng lại trò chơi đuổi bắt hạnh phúc để tình thương có cơ hội ươm mầm nơi trái tim mình…
| Dừng chân “Quê hương tôi là đây sớm hôm hương trầm nhẹ bay vấn vương lời kinh chiều nay vơi đầy…” Tiếng mõ câu kinh nhịp nhàng qua khe suối lời từ bi gội hết những trần ai. Chiều nay có bàn chân ai người lữ khách qua đây chợt dừng lại nghe buông xuống hạt bụi phiêu trần. Khói trầm nhẹ bay hương phảng phất gọi hồn tâm linh trong một chốc tiếng vũ trụ gọi kẻ lang thang về dừng chân. |
Thương Thương dòng áo nâu ban mai chảy dài trên con đường huyền thoại. Thương những bước chân yên những nụ cười hiền thương lắm những tâm hồn trinh nguyên! Vầng dương lên chồi non xanh đất lành “sự sống níu trên vành nôi ươm biếc”. |
|
Thông Rừng uy nghiêm xôn xao nắng gội ngày mới trong lành. Cây thở khí thiêng vươn mình thẳng tắp rễ ôm sâu lòng đất bàn tay lá chạm trời xanh. Dấu xưa một mái tranh bàn tay cần mẫn vùi cho đất những hạt lành tin ngày mai hạt trổ mầm xanh. Sớm nay dấu chân con in dưới những hàng thông nghe hơi thở hòa vào hồn núi sông thiêng khí đất trời muôn thuở dặm con đi tổ tiên che chở, đưa lối dẫn đường. | Vành nôi êm Em sinh ra tay ai bế ai bồng Vành nôi êm chào đời những nụ hôn Dòng sữa hiền nuôi bao ngày khôn lớn Tình thương — tràn chảy như nắng ấm mùa xuân. Mẹ dắt tay, chân bước những bước đầu tiên Chị dạy Em học tiếng nói ngoan hiền Thở bình an, Em lớn trên đất Bụt Bài học đầu là tình thương, hành trang Em mang. Vành nôi êm tay đưa tiếng à ơi Lời ru ấm êm Thầy mơ ngày mai lớn lên con làm Thánh Gióng Vó ngựa cánh bằng Trượng phu xây chí Góp kì vĩ núi sông. |