Thư gửi ba mùa Vu Lan Báo Hiếu

Ba thương,

Mầu nhiệm biết bao khi con có ba cùng có mặt với con trong mùa Vu Lan năm nay. Vì vậy cho nên con đang ngồi đây và viết bức thư này gửi đến ba. Khi sư cô đến nhờ con viết thư để đọc trong buổi lễ Bông hồng cài áo, con nghĩ: “chết rồi, mắc cỡ lắm”. Cũng lâu rồi con không đặt bút xuống để viết cho người con thương nhưng hi vọng mạch văn của con sẽ tuôn ra như mạch văn của ba.

Năm vừa rồi đã có một biến cố lớn xảy ra cho gia đình của mình, là ba đã mất đi một người cha, con đã mất đi một người ông. Ba, con đã khóc rất nhiều, nhưng con nghĩ lí do chính nhất cho những giọt nước mắt của con là vì con quá muốn được về đoàn tụ với cả nhà. Khi tất cả mọi người đều tề tựu về đông đủ mà chỉ có hai chị em con là không thể có mặt được. Con thèm lắm và muốn lắm được cùng chia sẻ với cả nhà sự mất mát ấy. Nhưng nhân duyên điều kiện chưa đầy đủ, con đành phải chấp nhận. Con đặt bức hình ông lên bàn thờ, mỗi tối con vào ngồi với ông, có khi con ngồi thật lâu và con thấy bình an chi lạ, cứ như năng lượng của ông đang ôm lấy con, an ủi, vỗ về con. Cuối cùng ông đã có mặt ở đây cùng con, đồng hành với con trên những chặng đường sắp tới. Con thấy con không một mình.

Và con nghĩ tới ba mẹ. Dù sao đi nữa, ba mẹ vẫn luôn giữ được nụ cười mỗi khi con gọi về. Ba mẹ biết đây không hề là một sự mất mát. Ba mẹ biết đức độ của ông nội đã đi vào mỗi người con, mỗi người cháu trong gia đình.

Hồi nhỏ, con luôn nghĩ là con giống mẹ nhiều hơn giống ba. Những kí ức tuổi thơ trong con luôn đong đầy hình ảnh mẹ. Con nghĩ vì những năm tháng ấy con ở gần mẹ nhiều hơn. Ba phải đi làm, nên kí ức về ba trong con là những chiều chiều, tối tối với tiếng xe cày, tiếng máy xay cà phê ngoài sân, mùi mồ hôi đặc trưng của ba và những bữa cơm tối luôn luôn có đầy đủ cả nhà. Con là một đứa hoạt bát, dễ cởi mở, dễ trò chuyện, dễ kết bạn (hay đó là những gì con từng nghĩ về bản thân). Những điều này rất dễ thấy là của mẹ. Khi lớn lên, từ từ con thấy được con cũng giống ba. Con thích ở một mình nơi có nhiều cây cối, thích tắm mình trong thiên nhiên, đôi khi muốn cắt hết những sợi dây rườm rà với xã hội. Yếu tố của ba và mẹ tuôn chảy hài hoà trong mạch sống của con, như ba và mẹ là hai mảnh ghép hài hoà với nhau, nương nhau mà phát triển.

Con thấy con quá giàu có khi có ba, có mẹ. Trong quá trình tự quan sát bản thân, con thấy trong con đầy những bông hoa quý giá cũng như những nỗi buồn đau của ba mẹ. Con thấy con không hề một mình. Khi con đau buồn, con biết đây là ba mẹ trong con cũng đang đau buồn, và chỉ như vậy thôi nỗi đau đã được san sẻ, con vững lòng hơn để ôm lấy nỗi đau mà không sợ hãi. Và khi trong lòng con tràn ngập ánh sáng, hạnh phúc hay đầy hy vọng, ước mơ, con cũng biết đây là ba mẹ. Con chỉ là người tiếp tục nuôi dưỡng những điều đó như một người ấp trứng điềm tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi những quả trứng nở ra thành những con gà con.

Với con, điều tuyệt vời nhất mà ba mẹ đã ban cho con, ngoài sự sống này là sự chấp nhận con. Ba mẹ luôn đồng hành với con như những người bạn, có niềm tin nơi con, luôn sẵn sàng chấp nhận con. Ba mẹ không đòi hỏi con phải thế này hay như thế khác. Cho dù con thành công hay con thất bại, con bị ghét hay con được thương, con khoẻ mạnh hay đau ốm, con biết con sẽ luôn có một nơi để trở về: một ngôi nhà, một mái ấm mà khi trở về tình thương trong con sẽ được đong đầy trở lại. Đây là điều quan trọng nhất đã giúp con vượt qua được những giai đoạn khó khăn. Con biết, con có những phụ huynh tuyệt vời nhất trên đời. Có một câu của ba từ thời đi học mà con còn nhớ hoài: “Chỉ cần con cố gắng hết sức thôi, còn kết quả ra sao cũng được”. Cho nên tinh thần thoải mái đã là một pháp khí lợi hại mà ba mẹ cho con những năm tháng đó. Nhờ vậy con đạt được những điều bản thân mình cũng không dám tin. Bây giờ cũng vậy, trong sự tu tập, khi con lấy lại được tinh thần thoải mái ấy, từ từ mọi thứ trong con được hài hoà trở lại. Con lại chạm tới được niềm vui và ánh sáng.

Chấp nhận vẫn là một bài học mà mình phải học cả đời phải không ba? Con đang học chấp nhận bản thân mình để rồi tự chấp nhận mình được đến đâu thì con cũng chấp nhận được người khác đến đó. Con tự thương bản thân mình tới đâu thì con mới thương được người khác đến đó. Ba mẹ luôn là những người thầy dạy cho con bài học chấp nhận và thương yêu.

Vu Lan năm nay có ba, chắc con là người may mắn nhất trên đời. Cảm ơn tất cả những điều kiện đã góp phần để phút giây này được có mặt. Con biết mẹ cũng có mặt ở đây vì mẹ luôn dõi theo từng bước chân của con. Con kính chúc ba mẹ có nhiều sức khoẻ, có nhiều thành công, hoa trái và trị liệu trong sự tu học để ba mẹ tiếp tục là chỗ nương tựa cho chị em con và tiếp tục truyền cảm hứng tu học đến những người xung quanh ba mẹ.

Kính thư

Con,

Sư cô Trăng Hồ Sen