Thư gửi bạn hiền mùa Cô Vy
Bạn hiền thương quý,
Tôi lại về đây, về cái Xóm Mới nhỏ mà rộn ràng đầy ắp thương yêu. Mỗi năm dịp cuối đông là tôi lại bay về Pháp để gia hạn cho cái visa ở lâu. Lần này giữa mùa dịch, tôi về được một tuần hơn thì việc vào Pháp trở nên khó khăn. Và song song vào đó việc trở về lại Việt Nam cũng thành vô hạn định cho đến khi nào hết dịch. Khi nào? Nên sau khi tự cách ly 14 ngày ở Nhà Lưng Đồi để nghỉ ngơi cho quen với múi giờ và bảo đảm an toàn cho cộng đồng sau khi đi qua nhiều phi trường: Huế, Hà Nội, Charles de Gaules, Bordeaux, tôi thấy mình trở thành “dân Xóm Mới” thực thụ. Có nghĩa là đợt này tôi không thấy mình chỉ có vài ba tuần ở tạm chờ lấy giấy tờ mà tôi thấy mình hội nhập hoàn toàn với nếp sống của Xóm Mới. Có lẽ vì thời gian về dài hơn, lại không có khoá tu tiếng Pháp như mọi năm để ai cũng bận tất bật, và vì cả tu viện được cách ly nên mọi người đều ở nhà, cảm giác “at home” – về nhà, thật là rõ nét.
Tôi về đây khi trời bắt đầu vào xuân dù còn lạnh lắm. Còn những ngày mưa phùn ướt át nhưng cũng đã bắt đầu có những ngày nắng óng ả vàng tươi. Hoa thuỷ tiên tàn rồi nhưng hoa tulip đang nở, và hoa lê trắng, hoa đào hồng, hoa forsythia (mai Đông Á) vàng đều đang khoe sắc trong vườn. Mùa xuân của Pháp đẹp quá. Trên bãi cỏ xanh thì bồ công anh vàng và những đoá cúc trắng tí xíu nở đầy. Nên dù bị ngứa mắt, sổ mũi, ho khục khục vì dị ứng trở lại (ở Việt Nam không khí ô nhiễm vậy mà thoát cái nạn bị dị ứng phấn hoa bụi cỏ này), tôi vẫn không ngăn được mình cầm kéo ra vườn tỉa cây và thơ thẩn… ngắm trời ngắm đất.
Thầy có lần bảo cái gì cũng là một cơ hội. Đúng vậy đó bạn hiền. Bao nhiêu năm rồi có bao giờ mình dám “đóng cửa chùa”, không tiếp nhận thiền sinh về thực tập trong một thời gian dài như bây giờ? Cả tu viện như đang trong một thời kỳ “an cư” không chủ định. Không cần kiết giới mà cũng không ai ra khỏi giới trường. May đất đủ lớn để đi bộ trong xóm. May có vườn mận nhà bên gần là của mình rồi (vì chịu bán nhưng chưa đủ tiền mua) nên ngày nào đại chúng cũng được đi thiền hành lên ngọn đồi đầy hoa nở trắng. Mùa thu vừa rồi thu hoạch mận xong tới mùa tỉa cây không ai chịu tỉa (vì chủ đất coi như sẽ bán đất nên không chăm sóc nữa, nhà mình thì chưa mua nên chưa trách nhiệm) nên nhờ đó hoa mận nhiều hơn, trắng ngợp cả trời. Ngày hội hoa mai chị em tổ chức gần tháp chuông, nghe nhạc và ngắm hoa rất vui. Năng lượng trẻ đầy tràn qua “ban nhạc Xóm Mới” với vĩ cầm, keyboard, ghi ta, đàn tranh và những nụ cười tươi hết cỡ. Giữa mùa dịch bệnh, chúng tôi nuôi nhau bằng năng lượng tích cực để nâng cao sức khoẻ thân và tâm, không phải chỉ cho mình mà còn cho tất cả mọi người.
Các hoạt động bên ngoài đều giới hạn, chỉ có tri khố mỗi hai tuần ra khỏi nhà. Tri xa thì “ế ẩm”. Ai bước chân ra ngoài là phải cầm theo giấy chính quyền yêu cầu: phải điền lý do, giờ rời nhà. Trong xe chỉ được có hai người. Từ nhà chính đi qua nhà Lưng Đồi hay Sơn Cốc cũng phải cầm theo giấy vì phải đi xe hơi. Từ nhà chính đi qua nhà Giếng Thơm cũng đi đường bên trong cho an toàn. Có một hôm vài chị em đi thiền hành trên con đường đất ranh giới vườn rau Xóm Mới với nhà hàng xóm trồng măng tây cũng được cảnh sát ưu ái nhắc nhở chỉ nên đi trong đất nhà mình, và mỗi lần đi không được quá hai người đi chung. Thế là “the way out is in”, tha hồ mà quay về NHÀ. Mọi thời khoá đều đủ người. Năng lượng tu tập và học hành lên cao. Không có thiền sinh đồng nghĩa với thời gian dành toàn bộ cho nhau, nên lớp học đều đặn và không ai bị vắng mặt. Người đứng lớp cũng nhiều hơn vì không ai phải đi hướng dẫn khoá tu nước khác. Mọi chuyến hoằng pháp mùa Xuân đều bị huỷ bỏ. Vì thế thời khoá được sắp xếp lại để các lớp học có thêm giờ và thêm nhiều môn như các lớp về ngôn ngữ, kỹ năng, nội điển, v.v… Lớp học hầu như xảy ra mỗi ngày. Nhờ vậy mọi người đều được học hỏi và thực tập sâu sắc hơn.
Vì tình trạng cách ly nên ba xóm không còn gặp nhau vào ngày quán niệm như truyền thống nhưng chúng tôi vẫn giữ chương trình quán niệm đều đặn mỗi thứ năm và chủ nhật, pháp thoại thì online: ngày thứ năm xem DVD của Sư Ông, ngày chủ nhật giáo thọ ba xóm chia nhau giảng dạy. Tới phiên xóm nào giảng thì hai xóm kia học online (trực tuyến). Gặp nhau qua màn hình thôi cũng ấm áp lắm rồi. Những buổi ngồi thiền sáng tối chúng tôi đều gởi năng lượng an lành cầu nguyện cho các nạn nhân nhiễm bệnh cũng như cho cả thế giới. Nghĩ tới các thân hữu không được tới tu viện tu tập chung với quý thầy quý sư cô giữa cơn bão dịch bệnh này chúng tôi rất thương. Biết là bên trang nhà tiếng Anh (plumvillage.org) đã có nhiều hoạt động được online, phía tiếng Việt các thầy các sư cô cũng bàn tính sẽ lên chương trình ngày quán niệm online bằng những video hướng dẫn ngồi thiền, nghe pháp thoại, thiền buông thư,… để các thân hữu và đồng bào có thể tham dự. Cùng thực tập, dù là qua mạng, sẽ chế tác năng lượng bình an cộng đồng để chăm sóc những bất an, sợ hãi trong tâm mọi người. Và chưa bao giờ, tôi thấy “ngôi chùa online” như ý Thầy mong muốn được rõ nét như bây giờ. Ngày ấy, đã mười mấy năm rồi, Thầy dạy chúng tôi làm chùa trực tuyến để mọi người cùng thực tập nhưng có lẽ phải đủ nhân duyên như bây giờ, khi cửa chùa bên ngoài bị đóng lại thì cổng chùa trên mạng mới được chú ý tới. Mới biết, tầm nhìn của Thầy xa đến chừng nào !
Bạn hiền thương! Đây là khoá tu online và những video hướng dẫn thiền tập đăng tải trên trang nhà tiếng Anh, ghi lại để bạn hiền có thể vào cùng thực tập trong khi chờ đợi phần tiếng Việt:
Tôi ngừng bút ở đây bạn hiền nhé. Mình sẽ gặp nhau khi thực tập ngồi thiền, nghe pháp thoại, thiền buông thư… Khoảng cách thì xa nhưng tâm lại gần hơn bao giờ, vì mình sẽ cùng nhau đi qua giai đoạn khủng hoảng này bằng niềm tin, tin là với luật vô thường thành, trụ, hoại, diệt thì rồi cũng có ngày cơn dịch bệnh này phải chấm dứt thôi.
Lạy Bụt gia hộ cho tất cả chúng ta được an lành trong tình thương của Người.
Chân Thoại Nghiêm