Điện thư từ Thượng Viện Hoa Kỳ

Thượng Viện Hoa Kỳ – Thủ Đô Washington

Ngày 25 tháng 01 năm 2022

Kính gửi Sư cô Chân Không,

Nhà tôi, Marcelle và tôi xin cùng với mọi người trên khắp thế giới gửi lời chia buồn sâu sắc nhất tự đáy lòng đến Sư cô và tất cả những vị đang ở chùa Từ Hiếu trước sự ra đi của Thiền sư Thích Nhất Hạnh. Chúng tôi đã có những kỷ niệm rất đẹp trong dịp viếng thăm chùa Từ Hiếu và có được cơ hội thật quý báu khi Thầy có mặt với chúng tôi dù lúc ấy sức khỏe của Người rất kém. Người đã cả đời tận tụy không ngừng đấu tranh cho tinh thần bất bạo động, cho nhân quyền và cho việc công nhận những gì tốt lành trong tất cả mọi người, đã truyền rất nhiều cảm hứng cho chúng tôi để có thể giải quyết những vấn đề về hậu quả chiến tranh và thúc đẩy quá trình hòa giải giữa hai đất nước chúng ta.

Xin cảm ơn Sư cô vì tất cả những gì Sư cô đã làm để cuộc viếng thăm đó có thể diễn ra.

Chân thành,

(Chữ ký)

Patrick Leahy

 

Điện thư từ Cha John Dear

Kính gửi những người con của Thầy kính yêu,

Tôi xin được gởi tình thương, lời cầu nguyện, lời chúc phước, và lời chia buồn đến tăng thân trong lúc chúng ta cùng trân trọng nghĩ về Thầy yêu quý. Tôi nhớ đến Thầy với rất nhiều tình thương, người bạn của tôi, người giờ đây đã lên đến Thiên đường và đang gặp lại ba mẹ, thầy tổ, bạn bè của mình, như là cha Daniel Berrigan, cha Thomas Merton, mục sư Martin Luther King Jr. và bao nhiêu vị khác nữa. Cả thế giới đang nghiêng mình trân quý người thầy vĩ đại của chúng ta. Nhờ có Thầy mà chúng ta có cơ hội chiêm nghiệm về hòa bình, lòng từ bi và chánh niệm. 

Trong suốt 25 năm qua tôi đã có rất nhiều kỷ niệm với Thầy, tôi cảm thấy rất thương và rất biết ơn Thầy.

Tôi đã nhắc đến Thầy vô vàn lần với người dân nước Mỹ trong những dịp tôi giảng dạy về hòa bình, lòng từ bi và bất bạo động.

Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm được cho các bạn, xin hãy nói lên đừng ngần ngại.

Xin hồi âm khi quý sư cô nhận được thư này.

Xin hãy nhớ gửi thư này đến Sư cô Chân Không, người bạn cộng sự vĩ đại và bền bỉ của Thầy, và xin gởi tình thương và lời chúc phước lành đến Sư cô.

Chắp tay sen búp, cầu chúc bình an đến cho tất cả mọi người,

Cha John Dear

Cayucos, California, Hoa Kỳ

(Cha John Dear, một mục sư người Mỹ sinh năm 1959, chủ tịch Hội Thân hữu hòa giải, tác giả của 35 đầu sách về Hòa bình và Bất bạo động.)

Điện thư từ Tăng thân Dharma Teacher

Gởi các bạn của chúng tôi ở tăng thân Làng Mai

Thay mặt cho thầy của chúng tôi, Thích Trí Hoàng (Thích Tri Hoàng), chúng tôi, cộng đồng xuất sĩ và cư sĩ của dòng tu Dharma Teacher (dòng Giáo Thọ) ở Hoa Kỳ, xin được gởi lời chia buồn đến tăng thân Làng Mai trước sự ra đi của vị thầy kính yêu Thích Nhất Hạnh. Chúng tôi cảm thấy rất có phước và rất may mắn đã được tiếp nhận nhiều giáp pháp tuyệt diệu của Thích Nhất Hạnh và chúng tôi nguyện giữ mãi ký ức về Thầy mãi trong lòng trong cách chúng tôi thực tập và hoằng pháp.

Với lòng biết ơn và tình thương,

Tăng thân Dharma Teacher

 

 

Bài đăng của Tara Brach

Xin cúi đầu kính lạy với lòng biết ơn đến những gì Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã hiến tặng cho thế giới này, xin được gởi tình thương sâu sắc đến cho tăng thân Làng Mai.

Thân này không phải là tôi

Tôi không kẹt vào nơi thân ấy

Tôi là sự sống thênh thang

Tôi chưa bao giờ từng sinh mà cũng chưa bao giờ từng diệt

Nhìn kia biển rộng trời cao

Muôn vàn tinh tú lao xao

Tất cả đều biểu hiện tôi từ nguồn linh tâm thức

Từ muôn đời tôi vẫn tự do

Tử sinh là cửa ngõ ra vào

Tử sinh là trò chơi cút bắt

Hãy cười cùng tôi

Hãy nắm tay tôi

Hãy vẫy tay chào

Để rồi tức thì gặp lại

Gặp lại hôm nay

Gặp lại ngày mai

Chúng ta đang gặp nhau nơi suối nguồn

Chúng ta sẽ gặp nhau từng phút giây trên muôn vàn nẻo sống.

(Không diệt, không sinh đừng sợ hãi – Thích Nhất Hạnh)

 Tara Brach

(Tara Brach là một giáo viên hàng đầu ở phương Tây về thiền định, chữa bệnh bằng cảm xúc và tỉnh thức tâm linh.)

Điện thư từ chùa Long Quang Quan Âm

Kính thưa quý thầy và quý sư cô ở tu viện Lộc Uyển,

Chúng tôi là Ni chúng chùa Longquan Guanyin (Long Quang Quan Âm) ở Corona, California, Hoa Kỳ. Một số chúng tôi đã đến thăm quý thầy và quý sư cô vào ngày 14/5/2019.

Chúng tôi viết thư này xin được bày tỏ lời chia buồn sâu sắc nhất từ đáy lòng trước sự mất mát của quý thầy và quý sư cô. Thầy ra đi cũng là mất mát của chính chúng tôi, mất mát của tất cả Phật tử trên khắp thế giới. Chúng tôi đau buồn sâu sắc trước sự ra đi của một vị Thiền sư Phật giáo, một người thầy, một người dẫn đường kính thương nhất, một người mà tình thương đã vượt qua mọi biên giới và lan tỏa sâu rộng khắp nơi.

Sự thành công của Thầy trong việc giới thiệu giáo pháp đạo Bụt và những pháp môn thực tập đến cho người phương Tây thật đáng ngưỡng mộ. Trong tăng thân của chúng tôi, chúng tôi cũng đang học hỏi theo giáo lý của Thầy. Chúng tôi rất thích cách Thầy diễn bày giáo pháp, và sự có mặt rất bình an của Thầy luôn mang đến niềm vui làm ấm áp trái tim chúng tôi. Khi đến thăm tu viện Lộc Uyển, chúng tôi đã hết sức ấn tượng với bầu không khí thực tập chánh niệm ở đó. Tăng thân yêu quý ở tu viện Lộc Uyển dưới sự dẫn dắt của Thầy đang thực sự là một ốc đảo xanh mát giữa sa mạc. Đây là một tấm gương sinh động cho chúng tôi noi theo trong nỗ lực tu tập giáo pháp.

Trong giây phút này, chúng tôi luôn bên cạnh quý thầy và quý sư cô cùng đi qua đau thương, trong sự vững chãi và trong giáo pháp.

Chắp tay sen búp,

Ni chúng chùa Long Quang Quan Âm

 

Điện thư từ Giám đốc Trung tâm Phật giáo Tây Tạng

Xin được gửi đến lời chia buồn sâu sắc nhất trước sự ra đi của Thiền sư Thích Nhất Hạnh.

Thầy đích thực là một vị Bồ tát của hòa bình và tỉnh thức trên thế giới này. Sự ra đi của Ngài là một mất mát lớn cho tất cả Phật tử cũng như cho toàn thế giới, nhưng ảnh hưởng của Ngài vẫn mãi mãi còn đó, trong giây phút hiện tại, trong mỗi hơi thở và mỗi bước chân.

Thành kính phân ưu,

Melvin Racelis (Lobsang Jinpa)

Đồng Giám đốc Trung tâm Phật giáo Tây Tạng 

Land of Compassion Buddha, California, Hoa Kỳ

 

Bài đăng của Jack Kornfield

Thích Nhất Hạnh, người thầy yêu quý, người bạn, vị khất sĩ và người có tầm nhìn vĩ đại đã qua đời hôm nay ở tuổi 95.

Thầy đã và đang là một trong những người thầy vĩ đại nhất trong thời đại của chúng ta.

Dầu đã trải qua nhiều khổ nạn và phải sống lưu vong nhưng Thầy đã không ngừng hiến tặng toàn bộ trái tim và tuệ giác của mình cho thế giới.

Là một vị Thiền sư, một trong những món quà đặc biệt Thầy cống hiến cho nhân loại đó là Thầy đã diễn bày và mang tặng chúng ta những thành quả giác ngộ huyền diệu và những tinh túy thâm sâu trong đạo Phật bằng những phương cách vô cùng đơn giản và trực tiếp. Những giáo pháp Thầy giảng trong sáng, rõ ràng mà rất cao quý, đã thức tỉnh những ai từng được nghe, được đọc từ Thầy.

Trong những lời cảnh sách của Thầy thường dẫn kèm theo câu chuyện này:

“Mỗi khi những chiếc tàu chở đầy thuyền nhân Việt Nam gặp bão hay hải tặc, nếu mọi người trên tàu ai ai cũng hoảng hốt, chúng ta sẽ mất tất cả. Nhưng, nếu  chỉ một người trên tàu giữ được bình tĩnh và tập trung, cũng là đủ rồi. Làm được như vậy thì sẽ có cách cho tất cả mọi người đều sống sót.”

Một cách hết sức kỳ diệu, chính Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã trở thành con người vững chãi và thông thái đó, đã chỉ ra cho chúng ta con đường đi ngang qua những đại dương sâu thẳm của thế giới này.

Ngay cả chính lúc này Người cũng đang nhắc nhở chúng ta rằng Người không hề chết, Người không hề ra đi…

i là sự sống thênh thang, tôi chưa bao giờ từng sinh mà cũng chưa bao giờ từng diệt.

Những gì Thầy đã chạm đến vẫn luôn đọng mãi trong ta, vô cùng nhẹ nhàng mà cũng vô cùng uyên áo.

Cầu mong chúng ta mãi mãi được che chở bởi tinh thần và phước lành của Người.

Cầu mong cho chúng ta cũng được vững chãi, đầy tình thương yêu và hiểu biết trong thế giới đầy biến động này.

Thương yêu và cầu nguyện,

Jack

(Jack Kornfield là một Thiền giả, nhà tâm lý học và cũng là người sáng lập Trung tâm Thiền Rock Spirit tại Mỹ.)

Điện thư từ Tăng thân Agung – Indonesia

Namo Sanghyang Adi Buddhaya

Namo Tassa Bhagavato Arahato Sama-sambuddhasa

Namo Sarve Bodhisattvaya-Mahasattvaya,

 

Xin thay mặt cho tất cả các vị tu sĩ, giáo thọ cư sĩ, cận sự nam và cận sự nữ của Cộng đồng Phật tử tại Indonesia, chúng tôi mong muốn được bày tỏ niềm tiếc thương sâu sắc về sự viên tịch của Thiền sư Thích Nhất Hạnh vào hôm thứ Bảy ngày 22 tháng 01 năm 2022 ở tuổi 95. Ngài là một vị thầy tâm linh, một nhà kêu gọi hòa bình, người sáng lập phong trào đạo Bụt dấn thân, người chủ trương cho sự tự do tôn giáo, bất bạo động và tình nhân ái.

Hình ảnh của Thiền sư có mặt tại đất nước Indonesia vẫn mãi lưu lại trong tâm trí chúng tôi. Những ký ức khi được cùng Ngài thiền hành trong sự bình an ở sân chùa Borobudur, giảng dạy Phật pháp, hướng dẫn tu tập trong khóa tu đã giúp cho những thiền sinh tham gia và cả những người đã từng diện kiến Ngài có rất nhiều bình an. Chúng tôi ý thức đó là một giây phút quý giá mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên được khi ở cạnh một người tu với lối sống đơn giản, an hòa và là một con người kiệt xuất.

Cảm tạ tình thương và trí tuệ mà Ngài đã hiến tặng cho cả thế giới này. Chân thành biết ơn sự hướng dẫn, giảng dạy cho chúng tôi biết thế nào là thương, là sống cho đẹp, cho xứng đáng và tri túc. Mong sao chúng tôi có thể tiếp tục hạnh nguyện, con đường tâm linh của Ngài và không ngừng xây dựng cho thế giới này có nhiều niềm an lạc và tươi sáng.

Semarang, ngày 23 tháng 01 năm 2022

Trân trọng,

(Ấn ký)

Chủ tịch Tỳ kheo Khemacaro

Con gọi Thầy về

(Đây là một bài thực tập tiếp xúc với Thầy – Chân Minh Hy)

 

 

Này anh, này chị, này em

Hôm nao đất trời mở hội, chúng ta sẽ đi gọi Thầy về.

Có một câu chuyện, Thầy nói Thầy có ý mà viết chưa xong. Chuyện nói về một người Thầy và một người thị giả. Người thị giả này rất hiểu ý Thầy. Chú biết lúc nào Thầy có thể tiếp khách, lúc nào Thầy cần nghỉ ngơi.

Một hôm nọ, có người khách lên thăm. Khách hỏi: Thầy có ở nhà không hả chú? Dưới bóng mát của những cây tùng mà Thầy đã trồng năm xưa, chú thưa: Dạ, Thầy con vừa mới vào núi hái thuốc ạ.

“Bên cội tùng chú bảo

Thầy vừa đi hái thuốc

Chỉ tại núi này thôi

Mây mù không thấy được.” (*)

Chú thị giả có lẽ là một người nào đó trong chúng ta. “Thưa ông, nếu ông có chuyện gấp tôi sẽ xin vào núi tìm Thầy. Mây tuy dày đặc, nhưng tôi có thể đưa tay làm ống loa để gọi:  Thưa Thầy, Thầy đang ở đâu, con đang đi tìm Thầy, có người khách đang đợi.”

Người khách kia có thể là ai đó trong chúng ta đang đi tìm Thầy. “Xin sư chú đừng bận tâm. Xin sư chú cứ cho tôi tự nhiên. Tôi muốn được ngồi đây, uống một chén trà và ngắm núi rừng sương phủ. Xin đừng làm rộn Thầy. Lúc nào Người về cũng được. Người không về thì cũng không sao. Nơi đây có nhiều mây, nhưng chính nơi đây tôi sẽ thấy rõ được mặt Người. Nơi đây có nhiều mây, nhưng chính nới đây tôi sẽ thấy rõ được mặt tôi.”

Thầy đang đi hái thuốc ở rừng Đại Lão, ở Phương Bối am, Phương Vân am, Phương Khê, ở núi Thệ Nhật, Hoa Mai thôn, Thiên Ý thôn, Đại Ẩn sơn, hay bên khe suối ở Mộc Lan, có khi ở đồi An Ban, chùa cổ Đại Bi hay ở núi đồi Dương Xuân.

Có hôm tuyết phủ trắng khắp nơi, chú sợ Thầy bị lạnh – Thầy dễ bị trúng gió lắm. Chú thưa:

– Thưa Thầy, hôm nay trời rất lạnh, Thầy ở trong nhà cho ấm. Thầy nhìn chú:

– Ở trong núi nhiều thuốc lắm, Thầy hái bao nhiêu thuốc mà cũng không đủ cho mọi người con à.

Hai thầy trò uống xong một ấm trà, chú giúp Thầy mặc áo, Thầy cầm chiếc gậy tre và đi vào trong núi tìm thuốc. Lần này chú được Thầy cho đi cùng. Hai thầy trò đi thong thả qua những con đường tùng. Được đi bên Thầy chú thấy bình an chi lạ. Đó thật là những giây phút huyền thoại.

 

 

“Con đi với Thầy

Đi như đi chơi

Đi là hạnh phúc

Đi là thảnh thơi.”

Có những hôm hái thuốc xong, thầy trò đi gom lại một ít củi khô và nhóm lửa để nướng khoai, bắp hay một vài hạt dẻ nhặt được trên đường đi. Có khi chú hái được chục tai nấm mối, chú nướng trên than cho thơm rồi dâng lên Thầy. Những bữa cơm chiều tuy đơn sơ nhưng chú thấy mình thật giàu có. Có bếp lửa, có tình thầy, có ánh trời chiều, có khi là một vầng trăng mới lên. Thầy rất chịu chơi. Thầy nhặt vài thanh tre khô rồi đặt vào trong đống lửa, tre khô cháy rất nhanh và phát ra tiếng nổ như pháo trong đêm ba mươi, nghe thật vui tai. Có khi ngồi nghỉ chân, Thầy rưới mật phong trên tuyết trắng và chỉ cho chú ăn si-rô tuyết. Em bé thơ hồn nhiên, trong sáng nơi Thầy chưa bao giờ mất. Chú cảm thấy thật dễ chịu khi ở bên Thầy.

***

Những khi đi hái thuốc trong núi, Thầy lúc nào cũng dặn dò chú rất kỹ cách gọi Thầy về, vì nhỡ lúc sương mù chú lạc mất Thầy.

“Nhìn lại đi, Thầy đang ở trong con, trong từng nụ hoa, chiếc lá

Nếu gọi tên Thầy, con sẽ tự khắc thấy Thầy ngay.”

Thầy chỉ cho chú gọi Thầy về bằng cách xướng lên một bài kệ hay hát một bài hát, ngâm một bài thơ mà Thầy mới làm xong. Thầy rất dễ thương, chỉ cho chú từng chút một. Có lúc Thầy chỉ cho chú cách thỉnh chuông. Thầy có một cái chuông nhỏ luôn đem theo trong tay nải. Thầy nhẹ nhàng nâng chiếc chuông lên và đặt vào trong lòng bàn tay chú, thong thả nhưng rất gọn. Thầy xướng lên một bài kệ thỉnh chuông:

“Ba nghiệp lắng thanh tịnh

Gửi lòng theo tiếng chuông

Nguyện người nghe tỉnh thức

Vượt thoát nẻo đau buồn”

Rồi Thầy thỉnh một tiếng chuông tròn đầy, thầy trò cùng thở:

“Nghe chuông phiền não tan mây khói

Ý lặng thân an miệng mỉm cười

Hơi thở nương chuông về chánh niệm

Vườn tâm hoa tuệ nở xinh tươi.”

Thầy còn chỉ cho chú cách gọi Thầy về trong từng hơi thở bình an, trong từng bước chân vững chãi. Chú đặt tay lên ngực và mời Thầy cùng thở với chú:

“Thở vào, con mời Thầy cùng thở vào với con

Thở ra, con mời Thầy cùng thở ra với con.”

Chú đã ngồi yên như thế và mời Thầy cùng thở, vài ba phút chú lại mời Thầy thở với chú.

“Thở vào, con mời Thầy cùng thở vào với con

Thở ra, con mời Thầy cùng thở ra với con.”

 

 

Càng thở, chú thấy Thầy hiện ra rất rõ trong sự nhẹ nhõm của hơi thở. Chú cảm nhận hơi ấm bình an lan tỏa khắp con người chú. Chú mở mắt và thấy Thầy mỉm cười, chú cũng mỉm cười, chú thấy chú mỉm cười trong đôi mắt Thầy và Thầy cũng mỉm cười trong đôi mắt chú.

Đường về nhà, hai thầy trò đã thuộc lòng rồi nên chỉ cần có ánh trăng thôi cũng đủ soi rõ lối về.

***

Bao nhiêu năm theo Thầy, chú nhận thấy những phương thuốc của Thầy có nhiều công dụng rất đặc biệt. Thuốc của Thầy có khả năng nuôi dưỡng hạnh phúc trong giây phút hiện tại. Hạnh phúc hay khổ đau luôn tồn tại dưới hình thức những điều kiện – đây là nguyên tắc chữa bệnh của Thầy.

“Muôn vật từ duyên sinh

Lại từ duyên mà diệt

Bậc giác ngộ trên đời

Đã từng như vậy thuyết.”

Nếu tiếp xúc được với điều kiện hạnh phúc thì sẽ hạnh phúc và ngược lại. Thầy đã nhiều lần dặn chú rằng: “Chúng ta đã có quá đủ những điều kiện để hạnh phúc.”

 

 

Thầy đã luôn tìm cách để nuôi dưỡng mọi người. Một trong những tài năng của Thầy mà chú thấy được, đó là Thầy có thể tạo ra một giây phút của niềm vui, hạnh phúc bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu. Trong hoàn cảnh khó khăn nào Thầy cũng tìm ra được ít nhất một điều kiện của hạnh phúc. Thầy không có phương thuốc thần kỳ chỉ uống trong vài giây là hết bệnh, thuốc của Thầy được uống trong hai mươi bốn giờ mỗi ngày, uống chậm rãi trong mỗi phút, mỗi giây của sự sống. Sống bên Thầy, chú thấy mình có thể tiếp xúc được với những điều kiện hạnh phúc rất dễ dàng.

Công dụng thứ hai là sự cởi mở. Cởi mở để có thể chấp nhận những gì đang xảy ra trong giây phút hiện tại, đó là sự khởi đầu cho việc chữa lành.

Cởi mở được thì sẽ đem thân tâm về lại với nhau, lắng nghe nhau, nuôi dưỡng và chấp nhận nhau. Anh-em, vợ-chồng, cha-con cũng về lại được với nhau.

Cởi mở để có thể lắng nghe được tận nguồn cơn của những nỗi khổ niềm đau, để có thể nuôi lớn được tình thương mà chữa lành những thương tích.

Thầy đã làm như thế trong suốt cuộc đời của Thầy. Thầy đã đem người Nam – người Bắc về lại với nhau, để nhìn rõ tường tận “kẻ thù chúng ta không phải con người”, và tình huynh đệ là cái quý giá nhất trên đời.

Thầy đã đem người Đông – người Tây về lại với nhau, để cùng nhau chung xây giấc mơ đại đồng, để nuôi dưỡng những mối liên hệ giữa con người với nhau, giữa con người với trăng sao, với đất Mẹ, trời Cha. Đất Mẹ là hành tinh xinh đẹp nhất mà không cần phải mơ tìm đến một vùng đất xa xôi nào cả.

***

Sáng hôm nay, chú đi vào núi tìm thuốc, nắng ấm trải dài trên từng lối đi. Những con đường huyền thoại vẫn còn đó, chú đã gọi Thầy về trên mỗi bước chân.

“Từng bước chân thảnh thơi

Nụ cười tươi thắm trên làn môi

Từng đám mây ngang trời

Là dòng sông chảy ra biển khơi

Nguồn khổ đau nhẹ vơi

Từng bước chân thảnh thơi

Cùng Người em bước đi mọi nơi.”

 

 

Chú ý thức rằng, mỗi bước chân, nếu chú làm phát khởi được tình yêu – lòng biết ơn – sự cẩn trọng là Thầy sẽ có mặt ngay lập tức. Chú không còn một mảy may nghi ngờ gì về điều này nữa. Chú đã thực tập như thế trong suốt thời gian qua từ ngày Thầy rong chơi. Thắp lên một ngọn nến, dâng một ly trà, lạy xuống một lạy trước Thầy, ngắm nhìn một người huynh đệ, một bông hoa, bước một bước chân, thở một hơi thở … chú thấy Thầy luôn có mặt rất rõ ràng ở đó.

Thầy vẫn ở đó, ở cốc Ngồi Yên, thất Lắng Nghe, cốc Chịu Chơi, thất Nhìn Xa hay bất cứ một cái am thất nào khác, chú chỉ cần ý thức là Thầy đang có mặt đó thì tình yêu, lòng biết ơn, sự cẩn trọng trong chú có mặt ngay lập tức. Chú sẽ gõ cửa, thở thong thả ba hơi rồi mở cửa đi vào, cảm nhận sự có mặt bình yên của Thầy.

Chú đã rất nhiều lần được ngồi chơi với Thầy, nhiều huynh đệ của chú cũng đã được ngồi chơi với Thầy. Và có nhiều huynh đệ chưa được ngồi chơi với Thầy lần nào, nhưng ai cũng được Thầy chỉ dạy cho cách gọi Thầy về. Gọi một lần Thầy chưa về thì gọi tiếp lần thứ hai, thứ ba … chắc chắn Thầy sẽ về.

Thở vào, con gọi Thầy trở về với con

Thở ra, con gọi Thầy trở về với con, con mời Thầy cùng thở với con.

Đã không ít lần, tăng thân đã ngồi lại bên nhau và thực tập gọi Thầy về và Thầy đã về thật. Chú cảm nhận Thầy đã có mặt rất rõ ràng trong năng lượng hùng tráng của tăng thân. Đó giống như cách mà Bụt Thích Ca đã gọi tất cả các hóa thân của Bụt Đa Bảo trở về, để cùng nhau mở cách cửa bảo tháp bản môn.

“Ngàn thủy tiên vươn mình trong nắng

Ngàn Bồ Tát tùng địa dõng xuất

Từ Pháp Thân Tạng mang lời thề năm xưa đi vào cuộc đời”

Mỗi người học trò là một hóa thân của Thầy. Tăng thân là tiếp nối thân của Thầy. Bất cứ lúc nào tăng thân có mặt là Thầy có mặt. Tình yêu, lòng biết ơn, sự cẩn trọng luôn giúp chú có thể gọi Thầy về bất cứ lúc nào.

Mùa xuân đã về, mỗi ngày chú sẽ đi gọi Thầy về, như trên bầu trời kia, từng đàn ngỗng trời đã gọi nhau trên đường về sau những ngày đông. Chú sẽ tiếp tục cùng Thầy đi hái thuốc. Nếu có người khách nào lên thăm Thầy, chú sẽ mời khách cùng lên núi gọi Thầy về.

 

 

“Am dựng bên sườn núi. Phía sau, bao nhiêu ngõ ngách, bao nhiêu lối mòn. Trên kia, đỉnh núi lấp trong mây, đỉnh núi ngự trị không biết tự bao giờ. Đỉnh núi chăm sóc. Đỉnh núi che chở. Mỗi buổi chiều, mây về quấn quanh đỉnh núi, mây về quấn quanh chân núi. Am ngủ trong lòng mây và am là am mây”

(Con thấy Thầy đang ngồi uống trà và nghe con đọc thơ. Thầy mỉm cười và nói: tay Thầy trong tay con.)

(*)Tầm ẩn giả bất ngộ – thơ Giả Đảo

 

Khoá tu xuất sĩ 2022: ” Đã có đường đi rồi con không còn lo sợ.”

Trong tiết trời se lạnh và những cơn mưa nhẹ của khí trời cuối đông. Tại Làng Mai Pháp đã diễn ra khoá tu xuất sĩ với chủ đề: ” Đã có đường đi rồi, con không còn lo sợ” từ ngày 13/2 đến ngày 20/2. khoảng gần hơn 160 vị xuất sĩ đến từ các trung tâm Làng Mai tại châu Âu cùng tề tựu về chùa Pháp Vân- Xóm Thượng để cùng có mặt tu tập, nuôi dưỡng nhau. Ý thức rằng sự có mặt của từng cá nhân đã là những món quà quý giá và cũng là những sự tiếp nối đẹp của Thầy và tăng thân rồi.