Đi như một dòng sông

(Tường thuật về những ngày sinh hoạt dành cho chúng xuất sĩ, từ ngày 21.01-23.01.2024 tại Tổ đình Từ Hiếu và Ni xá Diệu Trạm)

Thầy thương kính,

Chúng con đang hướng về lễ Đại tường của Thầy mỗi ngày trong từng giây phút tiếp xúc với sự sống. Lễ Đại tường trong chúng con chính là dấu ấn đậm nét của tình huynh đệ. Chúng con rất hạnh phúc khi gặp lại những thành viên trong gia đình cây xuất gia đến từ nhiều trung tâm khác nhau. Anh chị em chơi với nhau thật trong sáng và hồn nhiên để lắng nghe sự chia sẻ của từng người, về cái cách mà các anh chị em chấp nhận, bao dung, thương yêu nhau và truyền thông với nhau trong gia đình tâm linh. Chúng con cũng may mắn gặp lại hơn 400 quý thầy, quý sư cô. Mỗi thành viên trong tăng thân hiến tặng cho nhau từng nụ sen búp trong lúc chào hỏi, hiến tặng nhau một nụ cười, một bước chân chánh niệm, một đôi dép được xếp rất đẹp, một sự dừng lại khi tiếng chuông được thỉnh lên, hiến tặng nhau sự có mặt tĩnh lặng trong mỗi thời khóa thiền hành, làm việc, ăn cơm, hoặc ngồi bên bếp lửa thưởng trà. Có những lần chấp tác khá mệt, chúng con được một sư cô cho một hộp sữa, một trái quýt, hay vài chị em đi qua mỉm cười, động viên nhau. Những lần đang khuân mang đồ nặng, đâu đó một bàn tay huynh đệ lại đưa ra tiếp sức. Hay khi sư chị tri khách nửa đêm đem bạt sang che cho các sư em ở lều vì sợ mưa to làm các em ướt và lạnh, phải thương lắm thì mới không ngại tối và mưa như thế, sư chị trở thành bàn tay thương yêu chăm sóc của tăng thân,… Những điều đơn giản vậy giúp cho chúng con nuôi lớn sự trân quý và biết ơn. Năng lượng của tình thương, sự quan tâm, chăm sóc có mặt bình dị mà sâu bền khắp tu viện. 

Chúng con xin kể lại cho Thầy nghe về những ngày Quán niệm xuất sĩ.

 

 

Tăng thân xuất sĩ trở về Tổ đình Từ Hiếu và Ni xá Diệu Trạm (Ghi chép ngày 20.01)

Thầy kính thương, 

Mấy hôm nay, chúng con như cảm nghe được và hiểu được không khí đoàn tụ nơi những câu Thầy viết trong Nẻo về của ý cách đây đã 60 năm: Nguyên Hưng, để tôi nhắc lại cho Nguyên Hưng nghe về đêm Giao thừa đầu tiên ở Phương Bối. Từ hôm hai mươi sáu Tết, Triều Quang, Từ Mẫn và Thanh Hiện đã tự động kéo về Phương Bối, như con trở về nhà cha mẹ vào những ngày giỗ lớn. Quang ở Dalat về mang theo rất nhiều nhánh bạch mai thật đẹp. (Trước đó, chị Diệu Âm đã cho Như Hiền đem tặng cho chúng ta rất nhiều cây bạch mai con để trồng quanh nhà). Chúng ta bàn với nhau ăn một cái Tết lớn nhất trong đời chúng ta, và ăn tại Phương Bối”. Chúng con đang trở về ngôi nhà tâm linh để cùng có mặt cho nhau, Thầy ơi.

Buổi sáng, đoàn của Sư cô Chân Không và các thầy, các sư cô từ Làng Mai Pháp đã về đến Diệu Trạm. Sư cô như là một Tiếng hát mùa xuân, đến đâu cũng mang theo năng lượng của hạnh phúc, tình thương và niềm tin.

Có hai đoàn xuất sĩ áo nâu đã khởi sự tham quan chốn Tổ sau giờ dùng sáng. Một đoàn các thầy, sư cô nói tiếng Việt, được thầy Từ Hải hướng dẫn. Một đoàn các thầy, sư cô nói tiếng Anh do thầy Mãn Tuệ thuyết trình. Đại chúng rất hạnh phúc được nghe, được hiểu về nơi Thầy được sinh ra và lớn lên trong mạch pháp mầu nhiệm. Các sư em bé xíu xiu vui lắm Thầy ạ, niềm vui rạng ngời trong từng ánh mắt, nụ cười và bước chân. Thăm chùa Tổ, nhiều vị dừng lại thật lâu để ngắm nhìn những câu đối, những dòng chữ khắc ghi lịch sử. Một sư em người Trung Hoa đã chụp nhiều bức ảnh về các câu đối và tấm bia chữ Hán, có sư em cũng phát nguyện viết xuống và chú giải ý nghĩa bằng tiếng Việt và tiếng Anh để giúp cho anh chị em hiểu hơn về lịch sử của Chùa Tổ và những nét đẹp thiền môn, mà nhờ đó chúng con có thể cắm rễ sâu hơn với Tổ tiên tâm linh và Tổ tiên đất đai của chúng con.

Lễ dẫn thỉnh cho 11 sư em tương lai trong gia đình xuất gia cây Bàng được diễn ra trong tình gia đình ấm cúng tại thiền đường Hương Cau vào buổi trưa. Thầy vẫn ngồi đó, có mặt cho đại nguyện của các em. Dòng chảy của Tăng thân vẫn luân lưu, tiếp tục. Lý tưởng này vẫn còn được tiếp nối trong trái tim và nhiệt huyết của người trẻ đó Thầy ạ.

 

 

Buổi chiều, một nhóm nhỏ có mặt ở thất Lắng Nghe để chấp tác dọn dẹp xà bần, gạch ngói vụn, ai cũng hạnh phúc và ấm áp khi được chung tay cho sự biểu hiện mới của thất Lắng Nghe. Chỉ cần đến gần khuôn viên thất là đã cảm nhận rõ từng góc nhỏ Thầy ở đó, Thầy đang vẫy tay chào, Thầy đang ngồi trước hiên thưởng nắng hay đang ngắm mưa xuân,…

Phiên chợ quê chào đón tăng thân xuất sĩ khắp các trung tâm trở về Tổ đình Từ Hiếu và Ni Xá Diệu Trạm đã diễn ra rất ấm áp. Nhiều món ăn quê hương được trang trí rất đẹp. Thầy ơi, chúng con ý thức rất rõ là Thầy đang có mặt với chúng con ở đây, như những lần Thầy đã có mặt trong Hội chợ xuân ở xóm Mới, Hội hoa mai ở xóm Hạ hay Hội hoa thủy tiên ở xóm Thượng. Chúng con đi cùng Thầy, thưởng thức sự sống cùng Thầy, thưởng thức tình Thầy trò, tình huynh đệ cùng Thầy. Trong phiên chợ quê lần này ở Diệu Trạm, nhìn vài chiếc bánh được gói rất khéo bằng lá chuối, lá dong, hay nhìn vào những món ăn được điểm thêm những cọng rau thơm, rau ngò, rau răm, chúng con càng như được sống trong tình thương quê hương nơi những điều bình dị của Thầy: “Các em tìm cho ra một nơi có đất tốt, cây xanh, có đá, có nước. Tôi mê những thứ đó. Cây đá và nước là những thứ đẹp nhất: những thứ đó chữa lành thương tích của chúng ta. Và các em hãy cho tôi một lô đất trong làng ấy nhé. Tôi sẽ làm nhà, và xung quanh tôi sẽ trồng rau và rất nhiều rau thơm như ngò, tía tô, kinh giới, bạc hà, tần ô, lá lốt, thì là, vân vân. Khi em đến chơi thế nào tôi cũng đãi em một bát canh có rau thơm rắc lên trên mặt bát.” (Thư Thầy viết ngày 18.07.1974).

Trong phiên chợ quê, có một quầy hàng bé bé, xinh xinh trưng bày những viên ngói cũ dỡ ra từ mái thất Lắng Nghe. Viên ngói nào cũng mang chút rong rêu, sương gió, thời gian, vốn đã là một bức tranh rất thơ, các sư em vẽ tranh và viết thư pháp lên đó tạo nên một bức tranh trong bức tranh, rất thiền, rất yêu. Vậy là tấm ngói cũ đã trở nên rất mới trong tay chúng con, có bóng dáng Thầy, có năng lượng Thầy trong đó.

Bảy giờ tối, có một buổi họp toàn chúng xuất sĩ để chia sẻ về chương trình chính thức của lễ Đại tường. Trước đó, vào chiều ngày 19.01, chúng con đã có buổi họp chia sẻ về toàn bộ thời khóa và công việc chấp tác của những ngày diễn ra lễ Đại tường. Thầy Pháp Ấn đã nhắc nhở và sách tấn để toàn chúng có thể dâng lên lễ Đại tường những hoa trái thực tập đẹp nhất.

Dòng sông Tăng thân (Ghi chép ngày đầu tiên, 21.01)

Thầy thương kính, 

Mấy hôm nay thời tiết ở Huế rất đẹp. Buổi sáng, trong giờ thiền hành được thầy Pháp Ứng hướng dẫn, chúng con đặt những bước chân trở về, có mặt, ghi dấu ấn lên đất Tổ như bao nhiêu bước chân của chư vị Tổ sư, của Thầy đã để lại nơi này. Những thảm cỏ quanh đồi Dương Xuân xanh mướt, sương sớm còn đậu lại trên đầu lá cỏ như những búp sen chắp lại từ hàng vạn bàn tay nhỏ chào đón đoàn xuất sĩ áo nâu. Đại chúng đã dừng lại và ngồi quanh hồ bán nguyệt, hát với nhau bài Đã về – Đã tới bằng nhiều ngôn ngữ. Ngôn ngữ ấy đi sâu vào tâm tư, trái tim của từng người đệ tử, từng đứa con nơi từng quốc gia. 

 

 

Thầy ơi, khi âm điệu bài hát “Boong… boong… Tôi là chuông đại hồng, ngôi chùa xưa trên đỉnh núi. Boong… boong… Tôi khua vang mở đầu cho một bình minh mới…” vang lên, chúng con không khỏi xúc động. Chúng con ngồi đó, nhìn khuôn mặt từng huynh đệ. Chúng con thấy Thầy cùng ngồi đó. Chúng con như mở đầu một sự sống mới, ở đó vượt thoát được ý niệm khen, chê; ý niệm thành công, thất bại; ý niệm phải được công nhận hay sợ chỉ trích… Chúng con mở lòng ra cho tình thương có mặt, cho niềm cảm thông có mặt như cái cách Thầy đã có mặt cho nhân loại, cho quê hương, cho Tổ đình, cho các con của Thầy.

Nhiều người trong chúng con nhìn thấy hình ảnh ấy và đã không cầm được nước mắt vì quá xúc động. Khoảnh khắc ấy thật hùng hậu. Khoảnh khắc ấy trở thành thiên thu trong chúng con.

Bên cội bàng
Mép nhỏ hồ bán nguyệt
Đại chúng dừng chân
Đã về – Đã tới
Xúc chạm
Trái tim thương
Dòng lệ rơi
Len lỏi niềm vui nhỏ
Chắp tay
Cúi đầu
Tri ân
Nhân duyên đưa con đến
Đại gia đình tâm linh.

Trong bài pháp thoại, thầy Pháp Ấn chia sẻ về sự nương tựa tăng thân và đi như một dòng sông, về nền tảng để làm một người xuất gia đích thực. Ấn tượng trong chúng con là sự thực tập thi kệ mà thầy nhắc đến. Tưởng chừng là một sự thực tập rất đơn giản nhưng lại rất sâu sắc để giữ gìn chánh niệm, nuôi dưỡng cái thấy tích cực và niềm vui tu học hằng ngày. Trong giờ pháp đàm xuất sĩ, ngồi lắng nghe huynh đệ chia sẻ những hoa trái khi đi xuất gia và tu học nương tựa tăng thân, chúng con thấy huynh đệ ai cũng kết nối được với tự thân, với Thầy trong lòng, và từng ngày thực tập nuôi dưỡng người tu sĩ đích thực, người chiến sĩ, người nghệ sĩ trong tự thân thêm kiên cố, vững mạnh, hùng hậu mà lại thật nhu nhuyến, chuyển hoá được bản thân và nâng đỡ được cho gia đình huyết thống.

Ý thức được mỗi ngày, gần 430 xuất sĩ đang cùng dự thời khóa ngồi thiền, thiền hành, ngồi chơi, tụng kinh, chấp tác, pháp đàm, thể dục, ăn cơm,… Thầy ơi, chúng con phải là những người có phước đức lắm mới được tham dự vào công trình chung của Tăng thân, được cùng Thầy tiếp tục bước đi trên con đường sáng đẹp này.

 

 

Con đường huyền thoại (Ghi chép ngày thứ hai, 22.01)

Thầy kính thương,

Sáng nay đại chúng được ngồi yên với nhau chung quanh Thầy. Lá thư Thầy viết cho chúng xuất sĩ vào ngày 13 tháng 8 năm 2002 được thầy Pháp Nhiệm và sư em Hiến Nghiêm đọc sau giờ ngồi thiền thật là xúc động. Chúng con ngồi nghe từng chữ. Thầy đã viết lá thư ấy 22 năm rồi, nhưng như mới hôm qua thôi, vì lúc này đây, chúng con cũng đang chơi cùng nhau, đang thấy Thầy cười, đang tận hưởng sự có mặt của Thầy và của nhau.

“Hôm Chủ Nhật vừa qua (11.08.2002) ở xóm Thạch Lang trong khi các vị giáo thọ họp chuẩn bị cho khóa tu, Thầy đã ngồi ở nhà trà ngắm các sư cô, sư chú chèo thuyền chơi đùa với nhau trên hồ với rất nhiều hạnh phúc. Rất tiếc mình chỉ có được một ngày như thế để chơi đùa với nhau ở Rừng Phong. Khóa tu là một cơ hội để cho anh chị em được gặp gỡ nhau sau nhiều tháng sống ở những địa phương cách biệt. Tuy chúng ta đang phải lo điều hợp cho một khóa tu đông gần 900 người nhưng đây cũng là một cơ hội để chúng ta được sống chung và làm việc bên nhau, dù mọi người đều có trách nhiệm quan trọng. Như Thầy đã nói trong buổi hướng dẫn tối qua cho thiền sinh, mỗi giây phút trong ngày đều có thể là một sự hiến tặng. Tư duy từ ái, ngôn ngữ từ ái và hành động từ ái là những gì ta có thể hiến tặng cho nhau và cho thiền sinh trong khóa tu. Sự thực tập này đem tới rất nhiều hạnh phúc cho bản thân và cho rất nhiều người. Trong chúng ta có những vị tu học và hành trì rất vững chãi nhưng cùng có một vài vị còn yếu kém. Chúng ta nên nghĩ tới những vị này không phải với tâm niệm phiền trách mà với tâm niệm từ ái và tìm cách khéo léo để nâng đỡ cho các vị ấy, bằng tâm hiểu biết, bằng sự chăm sóc lân mẫn và bằng ngôn từ hòa ái. Tăng đoàn chúng ta là sự tiếp nối của tăng đoàn Thế Tôn và nếu nhìn kĩ ta có thể thấy được đức Thế Tôn đang có mặt với chúng ta trong khóa tu này.” 

“Chúng con nhớ đi những bước đi thật chánh niệm, dẫm lên tịnh độ mà đi. Khi đi thì đừng vội vã, suy nghĩ và nói chuyện. Mỗi bước chân là một sự hiến tặng tuyệt vời. Mỗi hơi thở và mỗi nụ cười cũng như thế. Thầy rất hạnh phúc khi thấy các con sống và làm việc yên lặng, hòa thuận như một đàn ong, và trong tình huynh đệ”. (Trích thư Thầy)

Hôm nay, chúng con đã cùng nhau sống và thực tập theo những lời Thầy dạy. Trước giờ thiền hành, thầy Từ Minh mời đại chúng ý thức những bước chân tỉnh thức đã được truyền trao qua nhiều thế hệ nơi đất Tổ đình Từ Hiếu và chúng ta đang có cơ hội để tiếp nối. Bước chân của chúng con tiếp xúc với Tổ tiên. Chúng con đi thiền theo những lối mòn trong lòng chùa Tổ. Những đọt thông già xanh mướt vươn cao. Cây bàng bên hông cổng tam quan đang mùa thay lá, chúng con biết, không lâu nữa, những lá bàng non sẽ biểu hiện xanh mát cả khoảng trời. Đồi Dương Xuân đẹp quá. Chúng con có mặt dưới những tán thông bên cạnh Tàng Tháp. Thầy ơi, đây không phải là một giấc mơ. Chúng con vẫn đang tiếp tục thực tập để có thể gặp Thầy trong nhiều biểu hiện mới.

Buổi Talk show sáng nay, bốn sư em phương Tây và Việt Nam đã chia sẻ về nhân duyên xuất gia và cách giữ gìn ngọn lửa thực tập trong lòng đã cho chúng con rất nhiều niềm vui. Chúng con thấy Thầy có mặt nơi các sư em. Một sư em mới xuất gia đã chia sẻ hết lòng rằng: “Con trân quý từng giây phút khi được ở trong Tăng thân, không dám và không nỡ coi thường một khoảnh khắc nào.  Bởi vì con thấy rõ được làm một sư cô là một niềm hạnh phúc có thật.  Được sống trong Tăng thân, có quý sư cha, sư mẹ, các anh chị em cùng gia đình tâm linh, con biết con đã lựa chọn một con đường đẹp cho cuộc đời mình.”

 

 

Trong suốt những ngày sinh hoạt xuất sĩ, có những nhóm tình nguyện viên cư sĩ đã có mặt yểm trợ cho việc nấu ăn, chấp tác để quý thầy, quý sư cô có mặt nhiều hơn trong các thời khóa. Mỗi bữa cơm, quý thầy, quý sư cô chắp tay quán niệm và biết ơn sự có mặt của những người đã chung tay góp sức làm nên thức ăn và những nhân duyên tốt lành hôm nay.

Buổi tối, chúng con được ngồi bên Thầy, cùng được nghe chia sẻ về những kỷ niệm cùng Thầy, cùng lắng nghe những trái tim người học trò muốn hiến dâng sự thực tập của mình để làm đẹp cho cuộc đời. Từ người học trò được Thầy xuất gia đầu tiên trên núi Thứu vào ngày 17.11.1988 đến sư bé vừa mới xuất gia vào ngày 17.12.2023, ai cũng mang trong mình một chí nguyện đẹp và ai cũng mong muốn cho ngọn lửa bồ đề tâm soi sáng mãi con đường mà mình đang đi.

Thầy ơi, Tăng thân chính là biểu hiện đẹp nhất của Thầy.

Cùng đi trên đường huyền thoại (Ghi chép ngày thứ ba, 23.01)

Trong thiền đường Hương Cau, sáng sớm nay, lễ xuất gia cho 11 thành viên gia đình xuất gia cây Bàng đã diễn ra. Đây có lẽ là lễ xuất gia có nhiều xuất sĩ hộ niệm nhất tại Làng Mai từ trước đến nay. Thầy vui lắm khi thầy có thêm các sư cháu phải không Thầy? Các sư cháu cũng chính là các sư con của Thầy, chỉ vì Thầy có trong tất cả chúng con. Gia đình xuất gia cây Bàng gồm các sư chú Chân Nhất Trú, sư cô Chân Mật Hạnh, sư cô Chân An Hạnh, sư cô Chân Hiếu Hạnh, sư cô Chân Lập Hạnh, sư chú Chân Nhất Âm, sư cô Chân Quán Hạnh, sư cô Chân Đoan Hạnh, sư cô Chân Khánh Hạnh, sư chú Chân Nhất Lạc, sư chú Chân Nhất Giới.

Huế hôm nay bắt đầu mưa và trở lạnh.

Trong những ngày này, chúng con rất xúc động khi chư Tôn đức quang lâm sách tấn cho chúng con trên con đường thực tập. Sáng nay, Hòa thượng Thích Giác Quang (Trú trì chùa Bảo Lâm), Sư bà Thích Nữ Như Minh (Trú trì chùa Pháp Hỷ Tây Linh) đã ban cho chúng con những dòng pháp bảo quý giá. Trong lời nói của quý Ngài tỏa ra ánh sáng của hoa trái thực tập giúp chúng con lớn lên niềm tin, giúp cho ngọn lửa bồ đề tâm sáng hơn trong chúng con, giúp cho chúng con biết ơn con đường mà mình đang bước đi. Người tu là một chiến binh tâm linh, lấy sự thực tập chánh niệm làm cốt lõi. Chúng con ý thức rằng khi chúng con thực tập có hạnh phúc, thì hạnh phúc ấy có thể đưa tới sự chấp nhận những yếu kém của nhau và sự nương tựa vào tập thể.

Xin nguyện làm dòng sông

Không làm hạt nước nhỏ.

Là những hạt nước nhỏ tìm tới với nhau trên căn bản của những khát khao về một lối sống đẹp, có thuỷ có chung, chúng con những người xuất sĩ trẻ có thể đi tới trên con đường thực tập và làm lớn mạnh chí nguyện giúp mình giúp đời. Lời dạy của Hòa thượng và Ni trưởng đã đại diện cho sự trông chờ của quý vị Tôn túc đối với đàn con cháu chúng con. Năm 2014, trong Đại giới đàn Cam Lộ Vị diễn ra tại Làng Mai Pháp, Sư Ông đã nhắc về “Chuyện tình 60 năm,” mối liên hệ Thầy-trò giữa Sư Ông và các vị học tăng trẻ thời bấy giờ. Hôm nay nhìn lại thì chúng con ý thức rõ rằng Sư Ông còn đó, vị Thầy Giáo thọ trẻ nhiều nhiệt huyết còn đó, và tất cả những quả tim đồng điệu kia vẫn còn đang hướng về nhau và hướng về một thế giới tươi đẹp. Quý vị Tôn túc đang tiếp sức, lắng nghe, chỉ bày, đối thoại và trông cậy nơi chúng con. Quý Ngài đã dạy rằng, khi thấy chúng con sinh hoạt với nhau như một đại gia đình, quý Ngài hết sức yên tâm và có niềm tin nơi sự thanh tịnh, hoà hợp ấy.

 

 

Những ngày qua, quý Sư bà Thích Nữ Lưu Phong (Trú trì của Kiều Đàm), Sư bà Thích Nữ Diệu Đạt (Trú trì chùa Đông Thuyền), Sư bà Thích Nữ Từ Nhu (Trú trì chùa Từ Đức), Sư bà Thích Nữ Như Hải (chùa Pháp Hỷ), cùng chư Tôn đức cũng đã có mặt và yểm trợ cho chúng con rất nhiều. Chư Tôn đức cũng đã ghé thăm phòng trưng bày pháp khí và phòng thở của Thầy ở đây trong ngày đầu tiên mở cửa. Chúng con xin thành kính đảnh lễ tình thương và niềm tin mà chư Tôn đức, những bậc trưởng thượng tại quê hương chốn Tổ đã dành cho chúng con. Thầy có mặt trong quý Ngài và quý Ngài có mặt trong mỗi đứa con, đứa cháu chúng con. Dòng sông Tăng thân đang chảy.

Thiền đường Hương Cau ấm áp với sự có mặt của gia đình áo nâu trong buổi Be-in kết thúc những ngày sinh hoạt đầy huyền thoại này. Tiếng cười với những khoảnh khắc sống động ghi lại trên màn hình, dàn hợp xướng Deer Park California qua năm tháng hay những lời thơ dễ thương của các sư cô, sư chú trẻ, những tâm tình sâu sắc của quý thầy, quý sư cô,… đang làm giàu có thêm hành trang của mỗi đứa con của Thầy. Chúng con nguyện cùng nhau đem Thầy về tương lai.

Thầy ơi, chúng con đang sống và trân quý từng phút giây tại đất Tổ linh thiêng Từ Hiếu. Chúng con đang cùng Thầy viết nên huyền thoại. Thầy có hứa với chúng con rằng: “Chừng nào các con về chùa Tổ, thầy sẽ đưa các con đi khắp các nẻo đồi núi, vườn tược, ngõ ngách, bụi tre, bờ giếng của chùa. Các con sẽ tập nhìn bằng mắt của Sư Ông, bằng mắt của thầy, nghĩa là bằng mắt của chính các con. Góc nào cũng đầy những kỷ niệm” “Chừng nào con về thầy sẽ đưa con đi thăm mộ dì Tư, thăm chùa Diệu Nghiêm, thăm Tàng Tháp, thăm Lăng Viện”. (Trích Con nghé nhỏ đuổi chạy mặt trời). Hôm nay, tất cả những điều đó đã thành sự thật rồi thưa Thầy.

Cuộc đời Thầy là thông điệp – Lời Thầy hoá thiên thu

Sáng ngày 22.01.2024 tứ chúng đạo tràng Mai Thôn đã vân tập tại thiền đường Nước Tĩnh, chùa Pháp Vân, xóm Thượng, Làng Mai Pháp để làm lễ Đại Tường – tưởng nhớ đến vị Thầy khả kính của chúng con. Tuy rất đông các thầy, các sư cô từ các trung tâm Làng Mai khắp nơi trên thế giới trở về chùa Tổ, tham dự lễ Đại tường được tổ chức theo ngày âm lịch (ngày 19 tháng Chạp). Nhưng tăng thân Làng Mai là một tăng thân quốc tế, vì vậy đại chúng vẫn tổ chức ngày lễ Đại tường theo Tây lịch (22.01) để những người đệ tử của Thầy khắp nơi cùng có dịp hướng về Thầy. Buổi lễ đã có hơn tám nghìn người theo dõi trên kênh Youtube Plumvillage. 

Thở từng hơi thở ý thức và biết rằng Thầy đang cùng thở với hai lá phổi của chúng con. Đôi chân của chúng con chánh niệm và cẩn trọng hơn khi biết Thầy đang bước với đôi chân của con.

 



“Kính bạch Thầy,

Trong giây phút này, khi chúng con ngồi đây trong vòng tay thương yêu của tăng thân khắp nơi trên thế giới để dâng bức thư này lên Thầy, trái tim chúng con tràn ngập niềm biết ơn và kính thương sâu sắc.

Đã hai năm trôi qua từ khi thân tứ đại của Thầy trở về với Đất Mẹ. Dù vậy, tinh thần và sự hiện diện của Thầy vẫn tiếp tục thắp sáng soi đường cho chúng con, những đệ tử của Người.

Là đệ tử của Thầy, chúng con thấy mình rất may mắn được đồng hành cùng Thầy, được tiếp nhận nguồn tuệ giác thâm sâu và lòng từ bi không bờ bến của Thầy. Thầy dạy chúng con không chỉ bằng lời mà bằng sự sống của chính mình. Sự có mặt của Thầy là nơi nương náu bình an, là minh chứng cho sức mạnh của chánh niệm và lòng nhân ái.

Chúng con đã học được từ tấm gương ngời sáng của Thầy rằng ngay cả khi đối mặt với nghịch cảnh và khó khăn, ngọn lửa của chí nguyện vẫn có thể bùng cháy rực rỡ, không hề suy giảm.

Cuộc đời Thầy chính là thông điệp mà Thầy muốn gửi đến mọi người: ôm lấy cả bùn lẫn sen của cuộc đời, với tấm lòng bền bỉ, kiên cường, nỗ lực không mỏi mệt vì hòa bình. Trong những thời kỳ đen tối nhất, Thầy vẫn đứng vững như một ngọn hải đăng hy vọng, chứng minh cho mọi người rằng sự bình an của mỗi cá nhân chính là nền tảng cho hòa bình của nhân loại.

Con đường mà Thầy đã đi nay đã trở thành con đường của chúng con. Qua cái nhìn của Thầy, chúng con đã học cách nhìn cuộc đời bằng con mắt của hiểu và thương. Thầy đã chỉ cho chúng con thấy tất cả sự sống đều tương tức, nhắc nhở chúng con rằng chúng ta không hề tồn tại riêng biệt mà liên hệ mật thiết với nhau và với đất Mẹ. Những lời dạy của Thầy về chánh niệm, về hiện pháp lạc trú và sống trọn vẹn với tấm lòng yêu thương là món quà vô giá mà Thầy đã để lại cho chúng con.

Giờ đây khi bước trên con đường mà Thầy đã mở ra, chúng con xin nguyện hết lòng tiếp nối di sản của Thầy. Chúng con, những đệ tử của Thầy, nguyện cố gắng hết lòng đem các pháp môn mà Thầy đã trao truyền vào trong từng suy nghĩ, lời nói và hành động của mình, để những gì Thầy dạy được lưu truyền mãi mãi. Chúng con nguyện sống tỉnh thức, nuôi dưỡng bình an và hiểu biết trong trái tim mình để sự bình an đó lan tỏa trên thế giới.

Thầy không còn đó trong hình hài quen thuộc, nhưng chúng con được an ủi khi ý thức rằng Thầy vẫn ở bên chúng con trong tiếng lá xạc xào, trong sự tĩnh lặng của thiền định, trong những nụ cười, những giây phút im lặng suy tư và trong cuộc sống của tăng thân – một kiệt tác của Thầy. Thầy đã dạy chúng con rằng cuộc đời là vô thường, nhưng tình thương và sự hiểu biết là di sản có thể tồn tại từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Cảm ơn Thầy đã dìu dắt chúng con không mệt mỏi, yêu thương chúng con với lòng từ bi không bờ bến và dạy cho chúng con những bài học vô giá. Chúng con xin nguyện đem những lời dạy của Thầy làm ngọn đuốc soi đường để đi tới, giúp cho những chất liệu tinh túy của truyền thống Làng Mai tiếp tục được thăng hoa và chạm tới trái tim của nhiều người. 

Với lòng kính thương và biết ơn sâu sắc,

Chúng con, đệ tử của Thầy.”

 



Ơn Người Từ Bi

(Sư chú Chân Trời Bát Nhã)

Thầy kính thương, 

Đặt chân xuống đất Tổ tâm linh lúc 08 giờ 12 phút sáng ngày 08 tháng 01 năm 2024, niềm vui biểu hiện trên khuôn mặt khi con đón nhận những hình ảnh ấm áp trên mảnh đất thiêng. Tiếng chổi quét lá xào xạc trước cổng Tổ đình, những nụ cười nhẹ thấp thoáng trong ánh nắng đầu ngày. Hình ảnh giản dị và thân thương quá. Những cái cúi chào với hai tay hình sen búp, những lời hỏi thăm, sẻ chia trong tình gia đình tâm linh làm dịu nhẹ những cơn mệt mỏi của một đêm dài ngồi trên xe. Quê nhà chúng con đã về tới. Niềm hân hoan và lòng biết ơn của con nơi chốn Tổ mỗi lần trở về là mỗi lần mới tinh.

Con đã về rồi đó

Con đã tới thật rồi.

 

 

Thầy ơi, thế là con được tắm mình trong dòng sông tâm linh ấm áp và hùng hậu ở đây được tám ngày rồi, chưa giây phút nào con cảm thấy lòng biết ơn và sự thực tập của con mai một.

Con nhớ như in cách đây hai năm, lần đầu tiên con bước vào thiền đường Trăng Rằm là buổi sáng con được xuất gia tại Tổ đình trong lễ Tâm tang Thầy. Con nhìn lên Thầy, con tin chắc rằng Thầy đã gọi con về, như đã gọi con không biết bao nhiêu lần rồi, cho hôm nay, cho cả ngày mai. Thầy vẫn còn đó trong quý thầy, quý sư cô, quý sư anh, sư chị, sư em…

Mà Thầy ơi, con quên mất là con hổng có sư em, vì sau con là đàn sư cháu. Nhưng đó chỉ là hình thức thôi phải không thưa Thầy. Vì đó cũng là sư em của con. Dù ai có bảo là “Út không có sư em đâu, lêu lêu”, thì con cũng vẫn sẽ gọi các sư em xuất gia sau này là sư em. Con sẽ hạnh phúc lắm khi được nghe gọi là sư em. Con nhớ, sau khi xuất gia, con được may mắn làm thị giả cho quý thầy lớn, nhờ cơ hội này mà con thương quý chữ “sư em” vô chừng. Một hôm, con đang chờ sấy áo quần cho sư cha Pháp Ứng, bảy phút nữa là xong. Chiều đó gia đình xuất gia Cây Mimosa có hẹn ngồi chơi chung, con chưa thưa sư cha biết về chuyện này. Bỗng sư cha bước nhè nhẹ ra chỗ sấy đồ, với giọng nói như làn gió ấm mùa Xuân ở Huế: “Sư em, sư em để sư anh lấy đồ và phơi cho, sư em đi chơi với cây xuất gia kẻo tối”.

Ánh mắt lung linh của con biểu lộ ra ngay giây phút đó. Qua sư cha, con thấy rõ ràng dáng dấp và giọng nói ấm áp của Thầy trong những bài pháp thoại. Các giai đoạn xúc cảm đi lên: mỉm cười, hạnh phúc, biết ơn. Con chắp tay búp sen để lên ngực, cúi đầu cảm ơn sư cha. Con thưa: “Dạ cũng gần xong rồi, để con làm cho xong luôn thưa sư cha”. Sư cha nhẹ nhàng nắm tay rồi bảo: “Sư em đi chơi cây vui!”. Con thương cái hình ảnh và dáng dấp đó lắm Thầy ơi. Con biết là con chỉ cần thả mình trong dòng Tào Khê của tăng thân là con sẽ được học hỏi, được dạy dỗ, được sống hạnh phúc trong gia đình tâm linh. Con hiểu được rằng chỉ cần con sống hạnh phúc với những cái nhỏ xíu thì con sẽ có nhiều hạnh phúc lớn lao hơn. 

 

 

Thầy ơi, ra tới đây con cũng thực tập hiến tặng phẩm vật quý giá nhất mà con có là nụ cười. Con thấy rằng chỉ cần mỉm cười được thì con sẽ có được tất cả, chứ làm việc, đi lại trong tu viện với cái mặt rầu rầu ai mà ưa phải không thưa Thầy. 

Thầy ơi, cái cốt yếu con muốn làm trong dịp lễ Đại tường ngoài việc hướng lòng mình về Thầy là xây dựng tình huynh đệ. Con nghĩ đó cũng là mong ước lớn nhất của Thầy. Thầy không muốn các con của Thầy làm việc mà thiếu đi những phẩm chất của niềm vui, sự thảnh thơi và tình huynh đệ. Con thấy được những dòng năng lượng đó thể hiện rõ ràng qua niềm hạnh phúc và thảnh thơi lúc làm việc của quý thầy, quý sư cô. Nước từ các dòng sông đổ ra biển lớn. Hình ảnh đó sáng bừng trong tâm trí con khi quý thầy và quý sư cô đang về nơi cội nguồn của gốc rễ tâm linh bây giờ và ở đây.

Gốc rễ tâm linh xin bồi đắp

Suối nguồn huyết thống nguyện khai thông

Được về “nhà”, con được ngồi chơi với anh chị em trong gia đình xuất gia. Trong lúc ăn cơm với huynh đệ, con đều mời Thầy dùng đôi mắt để ngắm nhìn các con của Thầy đang biểu hiện dễ thương hơn mỗi ngày.

Thầy kính thương, mỗi khi con có cơ hội tâm tình cùng Thầy con không biết nói bao nhiêu cho đủ nữa, mỗi lần như vậy con chỉ bày tỏ lòng mình qua từng nét chữ trong cuốn sổ nhỏ và trở về với sự thực tập, để hơi thở và bước chân giải bày những tâm tư của con cùng Thầy. Con thương Thầy lắm, con sẽ dùng tâm thức và sự thực tập của con để cùng Thầy sống giữa lòng chùa Tổ trong những ngày sắp tới.

Nhân đây, con cũng xin gởi lòng biết ơn đến Sư cô Chân không, người truyền lửa cho cuộc đời con.

 

 

Bốn mùa trong giây phút

Chút ấm áp đầy vơi

Mẹ đã hiện về tới

Hoa tuyết in nền trời.

Bầu trời hôm nay đã rất mát dịu và ấm nắng, chim chóc đùa vui khắp đất trời, để đón chào Sư cô – một người mẹ, người truyền cảm hứng, người xoa dịu những con tim héo hắt, người phát quà cho các em thiếu nhi mồ côi, người đem lại linh dược và pháp thực cho những nơi bị thiên tai, nghèo đói, người ban tặng tiếng cười và sự hòa giải cho những vùng nhiều khổ đau, tranh chấp và cũng là người đã cứu vớt con trở về từ nẻo tối tăm.

Sư cô thương của con ơi, sáng nay con thấy Người bước từng bước nhẹ nhàng, bình thản với hai cây nạng, lòng con vừa thương vừa hồi hộp. Con muốn chạy tới nắm tay, hỏi thăm, và dìu Người, nhưng đại chúng bao quanh Người đông quá. Năng lượng huyền diệu của Sư cô bao trùm cả tu viện. Hạnh phúc thay, một sư cô lớn nhìn con cười cười và đưa con đến gần với Người. Ôi, con ngại đỏ tía cả tai bởi nhìn quanh, chẳng thấy ai ngoài con là sư chú. Nhưng vui siết bao con được Sư cô ôm vào lòng như đứa con chờ mẹ về. Khoảnh khắc đó là thiên thu, là vô hạn. Không có lời lẽ nào đủ để diễn tả niềm biết ơn của con đối với người đã tiếp lửa,  cho con niềm tin trong khoảng thời gian con tìm đường về với Đạo.

Sư cô biết không, nếu không có nhân duyên vi diệu đó thì con không biết mình phải phiêu dạt và trồi sụp không biết bao nhiêu vạn lần nữa mới tìm được Thầy, được tăng thân và tìm được Sư cô.

Con đã từng suy nghĩ rất nhiều về cái chết. Con đã từng đứng trên tầng thứ 42 của một toà tháp và khởi lên suy nghĩ là muốn làm lại cuộc đời trong tâm tư bấn loạn và đen tối. Nhìn lại khoảng thời gian đó, con thấy mình dại dột vô cùng. Trong khoảnh khắc mong manh ấy, hình ảnh người đã sinh ra và dưỡng nuôi con suốt quãng đời vừa qua thoáng hiện lên, và may mắn thay, con đã dừng lại kịp! Sau đó khoảng một tháng, con rơi vào trạng thái rối loạn suy nghĩ. Con suy nghĩ rất, rất nhiều và đầu óc bị giam hãm trong bóng tối. Con đắm chìm trong khổ đau và không biết cách thoát ra. Con giam mình trong căn phòng nhỏ hẹp, tắt hết điện. Căn phòng tối đen như tâm trạng con thời khắc đó. Con muốn làm mới lại cuộc đời mình nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Mọi thứ thật rối rắm.

 

 

Cũng như mọi khi con mở Youtube lên tìm một nguồn nào đó cho đầu óc được giải toả và ngủ đi cho quên hết bao nỗi nhọc lòng. Trong lúc nghe từ bài này sang bài khác, một câu nói với âm điệu thật ấm áp, nhỏ nhẹ thì thầm vào đôi tai mệt mỏi của con: “Cái pháp môn thiền buông thư này đó, nó giúp được cho rất nhiều người, tránh khỏi bệnh hoang mang, căng thẳng… Mỗi ngày mình thực tập mươi, mười lăm phút…” Mở mắt ra, con thấy hiện trên màn hình là dòng chữ: “Thiền Buông Thư – Sư cô Chân Không”. Con lại tiếp tục nhắm mắt và nghe từng lời êm dịu như đang chữa lành trái tim con sau bao tháng ngày mệt mỏi.

Lúc nghe giọng nói của Sư cô, con nghĩ rằng chắc hẳn đây là một sư cô nào đó trong độ tuổi đôi mươi. Con nào đâu có biết đó là Sư cô. Nằm nghe như vậy, con vô tình tiếp xúc được với nhiệm mầu của cơ thể con, với sự sống đang diễn bày xung quanh con, con thấy con còn nhiều điều kiện hạnh phúc quá chừng! Con nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần bài này cho đến khi điện thoại hết pin. Hai dòng nước mắt ứa ra, con thấy thương mình quá! Sao con lại đối xử tệ bạc với hình hài mình? Sao con lại để tâm thức bị tra tấn trong suốt một thời gian dài? Sau đó, con khởi lên một tâm niệm nho nhỏ trong lòng: “Con phải tìm được và quỳ xuống cảm ơn Sư cô Chân Không”.

Con tìm trên google tên Sư cô thì hiện ra toàn hình ảnh của một sư cô nào đó lớn tuổi. Con nghĩ: “Chất giọng đó thì không thể của một người lớn tuổi như vậy được”. Con vẫn còn ngờ vực. Con tìm tới tham dự một khoá tu. May mắn thay, con gặp được sư cô Lạc Nghiêm, sư cô Tịnh Quang. Hai vị đã xác nhận một lần nữa vị con tìm thấy trên mạng chính xác là Sư cô Chân Không. Nhiều nhân duyên khác sau đó giúp con được về Tổ đình Từ Hiếu và Ni xá Diệu Trạm.

Trong khoá tu đó, con đã thật sự gặp Sư cô Chân Không. Vẫn giọng nói dịu dàng như mẹ hiền, ấm áp như nắng ban mai,… Con xúc động và hồi hộp, tay con không thể ngừng run. Con chỉ biết ngước nhìn lên ngắm Người đã tiếp lửa cho con. Không biết vì lý do gì mà Sư cô nhìn con, mỉm cười và hỏi: “Con có muốn níu áo sư cô để đi tu không?”. Không hiểu vì sao mà con trả lời “Dạ có” ngay lập tức bằng một giọng rất to, rất cương quyết. Quý sư cô đứng quanh đó đều cười. Sư cô nói tiếp: “Con đi tu thì phải theo quý thầy, chứ không theo sư cô được. Con qua gặp quý thầy xin đi tu, đi tu vui lắm”. Sáng hôm ấy, con được dắt sang gặp thầy Pháp Tánh. Các nhân duyên lại tiếp tục biểu hiện, con được xuất gia làm con của Thầy và của tăng thân. Con nhớ những lần được nghe và được hát cho Sư cô nghe bài Con cá dung thông, cho dù hát không hay, nhưng lần nào con cũng hát hết lòng. Chỉ cần con hát lên thì Sư cô sẽ rất vui, như vậy là con mãn nguyện rồi.

Sư cô về tới đất Tổ, lòng con tràn ngập niềm hạnh phúc. Chỉ cần thấy Sư cô khoẻ, còn hát được những bài thiền ca, nói những câu tâm tình với anh chị em chúng con là con đã thấy bình yên và an tâm. Nhìn quanh, con thấy quý sư cô lớn đang tiếp nối được hạnh nguyện của Sư cô: ấm áp, tràn đầy tình thương. Con thấy mình không còn trông chờ gì nữa cả.

 

 

Giờ phút này, khoảnh khắc này đang biểu hiện giữa đất trời một vì tinh tú và vì tinh tú ấy sẽ không bao giờ lụi tàn. Song song với đó sẽ có hàng ngàn tinh tú khác mỗi ngày một sáng, tiếp nối được Sư cô và rồi thế nào cũng được như Sư cô. Con sẽ học hạnh nguyện của Sư cô, đem cánh tay và trái tim rộng lớn nối dài mà giúp đỡ nhiều người, và hơn hết là giúp đỡ được cho chính tự thân.

 

Thông điệp tình thương – trở về sông Thu Bồn

 

Một chuyến đi tưởng nhớ đến Thầy

“Tôi đến đây để cùng khóc với các anh và các chị,

xứ sở ta đau thương và cảnh tình ta bi đát…”

(thơ Thầy – Ruột đau chín khúc)

Cách đây 60 năm, vào tháng 11 năm Giáp Thìn (1964), một trận bão lụt lớn ở Quảng Nam đã cuốn trôi nhiều ngôi nhà và lấy đi hàng ngàn sinh mạng con người. Những nạn nhân trong cuộc xung đột, đấu tranh là những người đáng thương nhất vì không có ai dám đem hàng viện trợ đến cho họ. Thầy, sư chú Nhất Trí và chị Phượng (sư cô Chân Không) đã tổ chức những chiếc thuyền đi ngược trên sông Thu Bồn giữa tuyến lửa đạn để phân phát cứu trợ cho vùng Đức Dục, tỉnh Quảng Nam.

Ngày 19/01/2024 để tưởng nhớ chuyến đi của Thầy năm xưa, sư cô Chân Không và tăng thân Làng Mai đã đi ngược dòng sông Thu Bồn, phát quà cho 800 gia đình nông dân nghèo trong bán kính 16km và thả cá cầu nguyện.

 

“Dòng sông này cũng là dòng sông năm xưa. Nhưng năm chúng con đến đây có hàng trăm xác chết trôi dạt vào bờ sông gần thôn Trung Phước. Chúng con ngửi thấy mùi thịt thối và nhìn thấy những mảnh tóc và da trên cây. Thật đau đớn biết bao khi chứng kiến điều đó!”

-Sư cô Chân Không chia sẻ-

 

“Trên thượng lưu sông Thu Bồn

đứng giữa dòng

tôi cắt đầu ngón tay cho giọt máu đào rơi, hoà tan vào dòng nước

máu tôi đã được hoà với dòng sông

thôi hãy nằm im

tất cả những ai đã vong thân oan ức!

còn những người sống, và còn dòng sông đây -”

(thơ Thầy – Ruột đau chín khúc)

 

Niệm danh hiệu Bồ tát trên sông

 

 

“Cầu nguyện cho những giọt nước trở thành giọt nước cam lộ thanh lương. Mang lại sự tha thứ và buông bỏ đến trái tim của tất cả mọi người.”

-Sư cô Chân Không chia sẻ-

 

 

“Có những Trì Địa tay còn lấm mực nhà trường

xẻng cuốc trên tay

đào đất bắc cầu

cúi xuống vừa khóc vừa chôn những thây người sình thối”

(thơ Thầy – Ruột đau chín khúc)

 

“Có những nguyên nhân và điều kiện sâu sắc đã đưa chúng ta có mặt với nhau ngày hôm nay. Tất cả những món quà này không chỉ là những phẩm vật mà nó còn chứa đựng bao niềm hy vọng, tình thương của nhiều thế hệ. Xin hãy tiếp tục và chia sẻ tình thương này.”

-Sư cô Chân Không chia sẻ-

 

“Tôi đã trở về giữa những thành núi cao

để đêm nay nhìn đỉnh núi nghiêng đầu nghe dòng sông kể chuyện

chúng tôi còn đây, trong cuộc đời hằng chuyển

sẽ xin đứng bên nhau mà dựng lại quê hương”

(thơ Thầy – Ruột đau chín khúc)

 

Ở Trung Phước, nơi Thầy đã cắt đầu ngón tay và nhỏ vài giọt máu với lời phát nguyện sẽ không bao giờ quên những đồng bào khổ cực, chết vì thiên tai, chết vì bom đạn ở những nơi xa xôi

 

Muôn thu ngàn dặm một nhà

Thầy kính thương,

Chùa Tổ Từ Hiếu nơi núi đồi Dương Xuân đẹp quá. Những tán cây, những thảm cỏ sáng lên trong tia nắng ấm áp mùa Đông. Quý thầy, quý sư cô cùng quý vị cư sĩ đang có mặt để chuẩn bị cho lễ Đại tường.

Ni xá Diệu Trạm mấy hôm nay đông vui lắm, con nghĩ Thầy thấy được điều đó. Từng đoàn áo nâu khắp các trung tâm đều tề tựu về. Chúng con nói với nhau, “đây là hình ảnh Thầy đã thấy trong giấc mơ năm ấy”. Và Thầy đang cười với chúng con.

“Thầy có một giấc mơ rất bình thường nhưng rất đẹp. Thầy mơ thấy Thầy thức dậy ở một ngôi chùa hay một trung tâm thực tập nào đó mà Thầy cảm thấy không khí thực tập rất vui. Thầy hỏi một vị đang có mặt gần đấy: cái gì mà vui vậy hả con? Vị ấy trả lời: bạch Thầy có mấy huynh đệ vừa về tới. Chúng con đang nấu một nồi cơm để ăn chung cho vui. Thầy ngồi dậy, bước ra sân chùa, đi thiền hành, nhận diện từng chậu lan, khóm trúc mà lòng vui như mở hội. Có gì đâu? Chỉ có vài huynh đệ vừa về tới. Chỉ có một nồi cơm sắp chín để huynh đệ có dịp ngồi ăn với nhau. Chỉ có những chậu lan, khóm trúc ngoài sân chùa. Nhưng tại sao mà vui như thế? Tại vì chúng ta đang còn có nhau, tại vì chúng ta có tình huynh đệ. Một giấc mơ nhỏ, đơn sơ nhưng làm Thầy hạnh phúc trong bao nhiêu ngày. Nhưng đây đâu phải là một giấc mơ? Đây là sự thật mà. Thầy trò ta đang có nhau, huynh đệ ta đang có nhau. Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cái tình huynh đệ ấy vẫn không mất. Đó là thiên đường của chúng ta. Chúng ta chỉ cần nhìn kỹ người huynh đệ đang có mặt. Chúng ta chỉ cần nhìn kỹ chồi lan, khóm trúc, và đọc câu thần chú của Nguyễn Du: Bây giờ rõ mặt đôi ta. Ta thấy được mặt nhau một cách rõ ràng ngày hôm nay thì ngày hôm nay sẽ không bao giờ trở nên một giấc mơ nữa cả.” (Trích thư Thầy viết ngày 07.03.2010)

Chúng con chấp tác trong sự trở về. Trở về với cái gì mộc mạc, gần gũi, thân thương nhất, có bếp củi, có mùi khói, tập sách, có cành mận, cành lê, cành đào, có liếp tre, chum nước, có huynh đệ quây quần bên bếp lửa hồng, cùng thưởng trà và kể chuyện cho nhau nghe. Cành đào hồng, cành lê sáng lên giữa thiền đường. Những lọ hoa mận trắng xinh bắt đầu được chưng lên bàn Bụt, bàn Thầy, bàn Tổ, đại chúng đã rất hạnh phúc và thưởng thức trong từng buổi sáng công phu. Từng góc nhỏ trong thiền đường, đến thư viện, phòng khách, phòng chung, nhà trà, thư quán, nhà rạp, trước sân phòng khách, cổng vào,… góc nhỏ nào ở đây chúng con cũng muốn có sức sống, có tinh thần thực tập, thể hiện được nét tối giản và thiền vị trong không gian này.

Con thấy góc nào huynh đệ ngồi cũng đều có sự có mặt của Thầy ở đó “Je suis là pour toi”, “Đã về đã tới”, “Thở đi con”, “Happiness is the way”, “Vô sự”, “Together we are one”,… ngồi xuống và an tịnh, chúng con có thể tiếp xúc rất sâu sắc với Thầy. Chúng con ý thức rằng chúng con đang làm chung với Thầy, bằng đôi tay của Thầy, nên chúng con cũng cẩn trọng hơn, thưởng thức hơn, hoà thuận và biết buông bỏ hơn Thầy ạ. Bóng dáng Thầy mãi mãi là tiếng chuông chánh niệm vang lên trong cách hành xử, cách nói năng, trong cách làm việc của chúng con.

Mấy hôm nay các sư anh, sư chị, sư em từ xa trở về, cùng chấp tác, cùng ngồi ăn cơm, thưởng trà quanh bếp củi, thưởng thức không khí ấm áp tình gia đình, chúng con xúc động lắm. Không phải là tang lễ, không phải tưởng niệm ngày Thầy ngưng biểu hiện, mà như ăn mừng những sự biểu hiện rất mới, rất mầu nhiệm của Thầy, ở khắp nơi, trong từng người đệ tử, trong từng khóm hoa ngọn cỏ, trong từng nhóm làm việc, trong từng thửa rau được trồng xuống như tấm y xanh chúng con dâng lên đất Mẹ, hay trong từng nét bút thư pháp đây kia quanh ni xá.

“Nắng xưa đưa lối ta về

Mơ xưa đoàn tụ trời quê ấm lòng.”

Chúng con đã về rồi đó; chúng con đã tới thật rồi! Giấc mơ một đại gia đình tâm linh, được dìu dắt bởi các bậc trưởng thượng, với ý thức có mặt cho nhau trong tình huynh đệ bao la, là một giấc mơ chưa bao giờ là cũ.

“Đồi cao bát ngát Dương Xuân

Hoa chào ngõ hạnh, dặm phần hương bay.”

(Thơ Thầy)

Núi đồi Dương Xuân, miền cố đô, cả đất Mẹ xanh tươi đang mỉm cười chào đón đàn cháu con từ các trung tâm khắp nơi trên thế giới tề tựu, chung tay chuẩn bị cho chuỗi sự kiện sắp diễn ra. Vâng lời Bụt Tổ, chúng ta lấy tình thương làm căn bản của sự thực tập; xin nguyện đem những tin yêu này để làm cho chốn Tổ tiếp tục là nơi nương tựa của mười phương con cháu.

Lễ Đại tường đã rất gần rồi. Chúng con ý thức rằng, nơi từng oai nghi, nơi cái chắp tay xá chào, nụ cười hàm tiếu, bước chân thảnh thơi, sự lặng lẽ làm việc, từng ánh nhìn biểu hiện chất liệu của tình huynh đệ,… đều là món quà, là phẩm vật quý giá chúng con dâng lên Thầy trong dịp Đại tường. Chúng con nhìn thấy bàn tay ấm áp của Thầy đang nắm lấy bàn tay ấm áp của chúng con đi thăm quanh chùa Tổ, thăm ni xá Diệu Trạm, nhìn tăng thân đang làm việc rất an vui cùng nhau. Một mùa xuân mới đang trở về trên quê hương.

 

Lễ Tự tứ khoá An cư kiết Đông 2023 – 2024

Sáng ngày 16/01/2024 ba hồi chuông trống Bát Nhã trầm hùng đã mở đầu cho buổi lễ Tự tứ kết thúc khoá tu An cư kiết Đông 2023 – 2024 của Đạo tràng Mai Thôn tại thiền đường Nước Tĩnh, chùa Pháp Vân, xóm Thượng, Làng Mai Pháp. Đây là một ngày hội của Tăng thân. Trong mùa an cư năm nay tại Đạo tràng Mai Thôn có 141 xuất sĩ và 84 cư sĩ cùng an trú và trở về tu tập miên mật trong 90 ngày.

Trong truyền thống đạo Bụt, Tự tứ là một buổi lễ quan trọng của người xuất sĩ. Tự tứ nghĩa là cầu xin được soi sáng (tiếng Phạn là Pravàrana). Sau ba tháng thực tập và tu học, các vị xuất sĩ mong muốn, thỉnh cầu sự chỉ dạy, soi sáng từ Tăng thân, từ các bạn đồng tu cùng sống và thực tập chung trong đời sống hằng ngày. Nhờ đó, mình có cơ hội thấy rõ bản thân hơn, nhìn sâu vào những hạt giống đẹp để vun bồi và chuyển hoá những vụng về, yếu kém.

Trong lễ Tự tứ, thầy Pháp Hữu – trụ trì chùa Pháp Vân (xóm Thượng), sư cô Hội Nghiêm – trụ trì chùa Cam Lộ (xóm Hạ) và sư cô Tuệ Nghiêm – đại diện cho chùa Từ Nghiêm (xóm Mới) được đại chúng cử ra để làm người nhận Tự tứ từ Bụt, từ Thầy.

 

Các thầy, các sư cô lớn thay mặt Sư Ông nhận Tự tứ từ các vị trú trì

 

Đại chúng Tự tứ với các vị trú trì

 

Các vị trụ trì chia sẻ sự biết ơn đối với đại chúng đã cùng thực tập chuyên cần, tinh tiến trong ba tháng an cư. Đại chúng đã gặt hái được nhiều hoa trái hạnh phúc trên con đường thực tập, điều đó được thể hiện rõ trên từng nét mặt tươi sáng của quý thầy, quý sư cô và các bạn thiền sinh dài hạn. Các vị trụ trì kính mong mỗi thành viên trong đại chúng tiếp tục  duy trì sự thực tập để mỗi ngày mỗi tiến xa hơn trong đời sống tâm linh.

Sư cô Chân Đức đã thay mặt Sư Ông chia sẻ và sách tấn đại chúng chùa Cam Lộ – xóm Hạ:

“Kính thưa quý vị Tỳ kheo ni, Thức xoa ma na, Sa di ni và Cận sự nữ chùa Cam Lộ – xóm Hạ. Trong ba tháng an cư kiết đông vừa qua, quý vị đã cố gắng thực tập siêng năng và đã thực hiện được những tiến bộ trên con đường chuyển hoá thân tâm. Chúng tôi mong quý vị tiếp tục thực hiện công trình chuyển hoá ấy. Đại chúng đã từ bi soi sáng để nâng đỡ cho sự thực tập của quý vị, mong quý vị tiếp nhận tình thương đó của đại chúng và quán chiếu sâu sắc về những điều đã ghi trong thư soi sáng để có thể đi xa hơn trên con đường lý tưởng của mình.”

Sư cô Hội Nghiêm thay mặt đại chúng bày tỏ lòng biết ơn:  “Dạ con cám ơn sư cô đã dạy dỗ, yểm trợ và khích lệ cho chúng con trong ba tháng an cư vừa qua cũng như trong suốt năm. Chúng con sẽ ghi nhớ lời chỉ dạy của sư cô và sẽ thực tập hết lòng trong đời sống hằng ngày của mình mỗi ngày mỗi đẹp hơn để tiếp nối con đường sáng đẹp mà Thầy đã trao truyền.”

Kết thúc buổi lễ Tự tứ, các thầy, các sư cô đều hân hoan đón nhận lá thư soi sáng mà đại chúng đã dành rất nhiều tình thương với ước mong giúp cho mình chuyển hoá và có nhiều bình an, hạnh phúc trên con đường tu tập. Đó cũng là hoa trái mà những vị đệ tử kính dâng lên Thầy. 

 

 

 

 

 

 

 

 



Làng Mai ngày Bụt hoan hỷ 2024

Sáng ngày 16/01/2024 buổi lễ Tự tứ đã khép lại khoá An cư kiết Đông 2023 – 2024 với sự tham dự của gần ba trăm quý thầy, quý sư cô cùng cư sĩ nam và cư sĩ nữ tại thiền đường Nước Tĩnh, chùa Pháp Vân, xóm Thượng, Làng Mai Pháp.

Không khí trang nghiêm của buổi lễ, tiếng chuông trống Bát Nhã trầm hùng và năng lượng thực tập của đại chúng đã làm xua tan cái lạnh giá mùa đông. Cả đất trời hoan hỷ và hoà chung niềm vui của đại chúng. Sau ba tháng thực tập tinh chuyên, miên mật, trở về cày xới vườn tâm, mỗi vị đều đạt được những chuyển hoá riêng của tự thân. Ngày Tự tứ là ngày Bụt hoan hỷ, ngày chư Tăng hoan hỷ; như ngày Tết đối với những người con Bụt. 

Niềm vui còn được biểu lộ qua từng nét mặt tươi sáng khi quý thầy, quý sư cô nhận được Thư soi sáng. Đó là món quà của Bụt, của Thầy, của Tăng thân gửi gắm vào từng vị xuất sĩ; gìn giữ và vun trồng những hạt giống tốt đã tiếp nhận được cũng như chuyển hoá những gì chưa đẹp từ gốc rễ huyết thống. Cái nhìn sáng của tăng thân, của các bạn đồng tu sẽ giúp mình càng ngày càng vững bước và tiến xa hơn trên con đường tâm linh.

Dưới đây là một vài hình ảnh trong ngày Tự tứ, mời đại chúng cùng thưởng thức và hoà chung niềm vui với quý thầy, quý sư cô ở Làng Mai Pháp.

 

Xem thêm về buổi lễ Tự Tứ khoá kiết Đông 2023 – 2024 tại đường link này: https://langmai.org/cong-tam-quan/thong-tin-sinh-hoat/sinh-hoat-nam-2024/le-tu-tu-khoa-an-cu-kiet-dong-2023-2024/

Thiền sư Thích Nhất Hạnh và Sức khoẻ Thân Tâm

(Trích Lời bạt trong sách Cách mạng Liệu pháp Thư giãn do thầy Thích Chân Pháp Khâm tham gia hiệu đính)

Tại các trung tâm thiền tập Làng Mai, có một thực tập mà mọi người rất thích gọi là thiền buông thư. Trong thực tập này, mọi người thực tập thiền trong thư thế nằm. Buông thư toàn thân, theo dõi hơi thở vào ra, gọi tên những bộ phận của thân thể và gởi tình thương yêu đến những bộ phận đó.

Người hướng dẫn có giọng nói nhẹ nhàng, hướng dẫn cách thực hành để mọi người làm theo. Đến gần cuối bài tập thì mọi người lại được nghe hát. Khoảng 20 phút sau khi thực tập bắt đầu, thì nhiều người ngủ khò. Thực tập này tốt nhất là khi thức, không ngủ. Nhưng trong xã hội bận rộn hiện đại, được buông thư ru ngủ là điều rất quý, cho nên có cơ hội ngủ thì ai cũng muốn ngủ.

Thực tập thiền buông thư này đã giúp chữa được bệnh mất ngủ và nhức đầu của nhiều người. Trong một khóa tu tôi hướng dẫn tại Philippines, một thiền sinh đã chia sẻ là nhờ thực tập thiền buông thư mà cô đã chữa được bệnh mất ngủ sau nhiều năm. Trước đó, cô chỉ ngủ được mỗi đêm có vài tiếng.

 

 

Khi còn là một cư sĩ, tôi được thực tập thiền buông thư do Thiền sư Thích Nhất Hạnh (mà các đệ tử thường hay gọi là Thầy) hướng dẫn trong một khóa tu cho người Việt vào năm 1989 tại thành phố Fairfax, tiểu bang Virginia, Mỹ. Đó là năm đầu tiên Làng Mai đem thiền buông thư vào chương trình thực tập thường xuyên, cho nên đích thân Thiền sư Thích Nhất Hạnh hướng dẫn để đào tạo các đệ tử và hướng dẫn thiền sinh. Thực tập thiền buông thư (cho thân thể) này có nguồn gốc từ trong 4 bài tập đầu của kinh Quán niệm hơi thở, có nội dung như sau:

Thở vào/ ra tôi biết là tôi đang thở vào/ ra,
Thở vào/ ra tôi biết theo dõi hơi thở từ đầu cho đến cuối,

Thở vào/ ra tôi ý thức về toàn thân tôi,
Thở vào/ ra tôi làm cho toàn thân tôi thanh tịnh.

Tiếp theo 4 bài tập này thì có 12 bài tập khác cho lĩnh vực tâm, giúp hành giả quán chiếu và điều phục cảm thọ, cảm xúc và nhận thức. Kinh Quán niệm hơi thở và kinh Bốn lĩnh vực quán niệm (kinh tiếp theo, phát triển sâu hơn kinh Quán niệm hơi thở) là hai cẩm nang thiền tập của Làng Mai.

Vào năm 1958, Thầy Nhất Hạnh bị bệnh nặng, phải vào bệnh viện. Thầy đã dùng các thực tập hơi thở chánh niệm để chữa cho mình trong lúc nguy kịch nhất, chuyện ấy đã được ghi lại:

Trong giây phút cơn bệnh trở nên nguy kịch nhất, Thầy đã bám lấy hơi thở, thở thật chậm và thật sâu với tất cả sức lực còn lại của mình. Đến lúc cảm thấy dễ chịu hơn, Thầy gắng sức để trở dậy thiền hành và Thầy đã sống sót. Từ khi còn là một chú điệu, Thầy đã được thực tập kinh hành.

Tại chùa Báo Quốc, Thầy cũng đã được học phương pháp sổ tức. Giờ đây, Thầy tự tìm ra cách thức thở và đi để có thể làm tĩnh lặng thân tâm, đó là cách kết hợp hơi thở và bước chân một cách tự nhiên trong khi đi. Thay vì sử dụng phương pháp sổ tức, Thầy đếm bước chân với hơi thở trong sự hòa điệu. Bằng cách hoàn toàn tập trung vào bước chân và hơi thở – mà không vào bất cứ một cái gì khác – Thầy đã có khả năng thực sự dừng lại (chỉ – śamatha), và làm lắng dịu cơn đau mà không bị cơn đau kéo đi.

Thầy đã bắt đầu thực hành phương pháp đó hồi còn ở chùa Ấn Quang và tiếp tục thể nghiệm ở B’lao, Phương Bối, bệnh viện ở Tokyo và sau đó nữa là ở trường Đại học Princeton, Hoa Kỳ cũng như trong những thập kỷ kế tiếp, khi cái hiểu của Thầy về kinh Quán niệm hơi thở và kinh Bốn lĩnh vực quán niệm càng sâu hơn (1).

Năm 1974, Thầy Nhất Hạnh viết cuốn sách Phép lạ của sự tỉnh thức, nói về những thiền tập dựa vào kinh Quán niệm hơi thở. Cuốn sách này được xem là bước khởi đầu của chánh niệm ở phương Tây. Thầy Nhất Hạnh được vinh danh là Cha của chánh niệm hiện đại phương Tây một phần là do ảnh hưởng của cuốn sách này. Tiến sĩ Jon Kabat-Zinn người thiết lập ra chương trình Giảm căng thẳng dựa trên chánh niệm (Mindfulness Based Stress Reduction, MBSR) chuẩn mực ở Mỹ rất ngưỡng mộ cuốn sách này. Nhiều bác sĩ phẫu thuật chia sẻ là những thực tập trong cuốn sách này giúp cho họ tập trung nhiều hơn khi phẫu thuật.

 

 

Vào tháng 7 năm 2001, bác sĩ Herbert Benson đã viết thư mời Thầy Nhất Hạnh là người đầu tiên nhận giải thưởng Thân tâm – Tâm linh của Viện Y học Thân Tâm. Nội dung lá thư nói về những đóng góp của Thầy trong lĩnh vực sức khỏe thân tâm, những nghiên cứu và thành tựu của Viện và của bác sĩ Benson. Toàn bộ lá thư như sau (2):

 

Ngày 25 tháng 7 năm 2001            

Hòa thượng Thích Nhất Hạnh

Tu viện Rừng Phong
Morgan Hill Road
South Woodstock, VT 05071

Kính thưa Hòa thượng Thích Nhất Hạnh,

Thay mặt Viện Y học Thân Tâm , tôi viết thư mời Hòa thượng trở thành người đầu tiên nhận Giải thưởng Thân Tâm – Tâm Linh. Giải thưởng này sẽ được trao tại Hội nghị Tâm linh và Chữa bệnh trong Y học, được tổ chức tại Boston vào ngày 14 tháng 12 năm 2001. Hội nghị được tài trợ bởi Viện Y học Thân Tâm và Khoa Tiếp tục Giáo dục Y tế, Đại học Y Harvard.

Giải thưởng này được thành lập để tôn vinh một cá nhân có công việc và cuộc sống tiêu biểu cho sự hòa hợp giữa thân, tâm, và tâm linh. Viện muốn tôn vinh Hòa thượng vì Hòa thượng thể hiện những đức tính này thông qua công việc Hòa thượng đã làm trên khắp thế giới với tư cách là một vị thầy và nhà nhân văn. Những vị khách tại các sự kiện trước đây của Viện bao gồm Đức Đạt Lai Lạt Ma, Ngài John Templeton, Tiến sĩ Robert Coles, Goldie Hawn, Tiến sĩ Thomas Moore, Yo Yo Ma và Jane Alexander.

Viện Y học Thân Tâm, tại Trung tâm Y khoa Beth Israel Deaconess và Đại học Y Harvard, đã phát triển sau hơn 35 năm hoạt động trong lĩnh vực y học thân tâm, là ứng dụng khoa học của các phương pháp bao gồm đào tạo Phản ứng Thư giãn trong thiền định, quản lý căng thẳng, dinh dưỡng, tập thể dục và tâm linh. Phương pháp tiếp cận đa ngành này hướng tới toàn bộ con người và trao cho họ quyền thực hiện việc tự chăm sóc bản thân một cách có trách nhiệm. Tôi đã có công trong việc thiết lập lĩnh vực y học thân tâm hơn 30 năm trước trùng với thời điểm xuất bản cuốn sách bán chạy số một của tôi, Phản ứng Thư giãn.

Đội ngũ nhân viên của Viện gồm các nhà khoa học, bác sĩ, nhà tâm lý học, y tá và nhà giáo dục được đào tạo chuyên sâu đã tiến hành nghiên cứu mang tính đột phá trong nhiều lĩnh vực khác nhau để xác nhận các khía cạnh chữa bệnh của thiền định. Chúng tôi đã phát triển các chương trình lâm sàng để cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế cập nhật nhất nhằm giảm triệu chứng đối với các tình trạng bệnh lý do căng thẳng gây ra hoặc trở nên trầm trọng hơn.

Trong hơn 30 năm, các phòng thí nghiệm tại Đại học Y Harvard đã nghiên cứu một cách có hệ thống những lợi ích của sự tương tác giữa thân và tâm. Nghiên cứu đã chứng minh rằng khi một người thực hiện một lời cầu nguyện, từ ngữ, âm thanh hoặc cụm từ lặp đi lặp lại và khi không can thiệp những suy nghĩ xâm nhập thì một loạt các thay đổi sinh lý cụ thể sẽ xảy ra. Những thay đổi này trái ngược với những thay đổi do căng thẳng gây ra. Nghiên cứu của chúng tôi đã chỉ ra rằng những thay đổi sinh lý do thiền định mang lại có lợi cho nhiều tình trạng bệnh lý bao gồm tăng huyết áp, nhịp tim không đều, nhiều dạng đau mãn tính, mất ngủ, vô sinh, các triệu chứng của bệnh ung thư và nhiều tình trạng khác.

Tấm gương Hòa thượng đã thể hiện qua công việc và cam kết cải thiện chất lượng cuộc sống thông qua những bài giảng về chánh niệm đang giúp mang lại những thay đổi rất cần thiết trên thế giới. Tôi mong được thảo luận chi tiết hơn về lời mời này nếu Hòa thượng chấp nhận giải thưởng này.

Với những lời chúc tốt đẹp nhất,

Trân trọng, Herbert Benson, MD

 

 

Trong mấy chục năm giảng dạy ở phương Tây, Thầy Nhất Hạnh đã có nhiều khóa tu cho các chuyên viên y tế, đặc biệt là cho các nhà tâm lý trị liệu. Trong cuốn Cách vận hành của tâm, Thầy viết:

Chắc chắn tâm lý học Phật giáo sẽ tiếp tục có ảnh hưởng đến Tâm lý học phương Tây. Những phương pháp chữa trị bệnh tâm lý sẽ dần dần chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Tâm lý học Duy Biểu. Trong các khóa tu tôi hướng dẫn cho các nhà tâm lý trị liệu, chúng tôi tập thở có ý thức, ngồi thiền, và cùng nhau đi thiền hành, nhận biết và ôm ấp nỗi đau, và những điều này thực tiễn trở thành một phần trong cuộc sống của chúng ta. Đây là sự đóng góp tốt nhất mà Phật giáo có thể làm cho liệu pháp tâm lý phương Tây (3).

Trị liệu hành vi biện chứng (Dialectical Behavior Therapy), một chương trình trị liệu tâm lý có cấu trúc giáo dục để quản lý các cảm xúc mãnh liệt và các quan hệ xã hội, đã phát triển nhiều kỹ năng chánh niệm phần lớn dựa trên những hướng dẫn của Thầy Nhất Hạnh (4).

Nhân dịp cuốn sách Cách mạng Liệu pháp Thư giãn ấn bản tiếng Việt được phát hành, tôi mạo muội viết lên những lời này để ghi ơn và vinh danh hai vị tiên phong trong lĩnh vực sức khỏe thân tâm: Bác sĩ Herbert Benson (1935-2022) và Thiền sư Thích Nhất Hạnh (1926-2022).

Thích Chân Pháp Khâm

Viện trưởng Viện Phật học Ứng dụng Châu Á, Hong Kong

Giám đốc Trung tâm Sức khỏe Thân tâm Thở và Cười, Hong Kong.

(Thầy Thích Chân Pháp Khâm là đệ tử xuất gia của Thiền sư Thích Nhất Hạnh).

 

 

  1. Tăng thân Làng Mai, Đi Gặp Mùa Xuân: Hành trạng Thiền sư Thích Nhất Hạnh, (Hà Nội: NXB Thế Giới & Thái Hà Books, 2022), tr. 72.
  2. Herbert Benson, Invitation Letter to Thich Nhat Hanh, 25.7.2001.
  3. Thich Nhat Hanh, Understanding Our Mind: Fifty Verses on Buddhist Psychology, (Berkeley, Parallax Press, 2006), tr. 43
  4. Fabrizio Didonna (ed.), Clinical Handbook of Mindfulness, (New York: Springer, 2009), tr. 255.