Mừng nào lại quá mừng này nữa chăng

Tăng thân Mây Thong Dong là một tăng thân cư sĩ ở Đà Nẵng tu tập rất hòa hợp và có nhiều hạnh phúc. Cái đặc biệt của tăng thân Mây Thong Dong là những đám mây “lão thành” bay thong dong cùng với những đám mây “non”. Những thiền sinh trẻ tu tập chung với các thiền sinh “không còn trẻ” một cách rất hòa điệu. Điều đó đã tạo hứng khởi cho rất nhiều người trong sự thực tập cá nhân cũng như trong thực tập xây dựng tăng thân. Với nhiều niềm vui, BBT xin giới thiệu với bạn đọc bài viết của Tâm Kiên Định, một thành viên của Mây Thong Dong nhân dịp xuân về.

Anh chị em thương!

Như vậy là không còn bao lâu nữa, chúng ta sẽ cùng nhau bước sang năm mới Quý Tỵ – 2013. Theo lịch của người phương Tây thì năm mới đã bắt đầu từ hơn một tháng nay rồi, nhưng mà trong tâm thức của người phương Đông chúng ta thì năm mới chỉ thực sự bắt đầu khi mình đi qua những ngày Tết truyền thống tính theo Âm lịch. Bởi vậy, mình có may mắn là được ăn Tết hai lần trong một năm với hai khóa tu được tổ chức ở chùa Tổ. Lá thư này được gửi đến anh chị em khi mà ngoài kia trời đất đang chuyển mình để bước sang một mùa xuân mới tràn đầy sức sống và sự sinh sôi. Sư ông gọi mùa xuân là mùa tuôn dậy. Một một cách gọi thật hay và ý nghĩa.

 

Ăn Tết “lần một” trong khóa Tu tại chùa Tổ

Rõ mặt đôi ta

Những ngày gần cuối năm này, Kiên Định lại được về nhà đoàn tụ với gia đình huyết thống lẫn gia đình tâm linh. Lẽ tất nhiên, khi mình thực tập thì đi đâu mình cũng thấy được sự có mặt gia đình huyết thống lẫn tâm linh ở trong từng bước chân và hơi thở của mình rồi. Nhưng việc được nhìn thấy nhau, được ngồi cạnh những người thương quý là một hạnh phúc lớn lao của mình. Mình đọc truyện Kiều đến đoạn Thúy Kiều trở về đoàn viên với gia đình sau mười lăm năm lưu lạc khắp chân trời góc biển thì cụ Nguyễn Du đã cho mình thấy được cái hạnh phúc rất lớn của nàng lẫn những người thương quý của nàng. Mười lăm năm với bao biến cố, gia đình Kiều tưởng chừng như Kiều đã chết rồi nên lập đàn giải oan bên sông Tiền Đường. Vậy mà, cuối cùng một sự tình cờ đã đưa họ gặp lại nhau. Gặp lại những con người đang đứng đó bằng xương bằng thịt mà có lúc mình tưởng như không còn thấy mặt được nữa. Hạnh phúc đó lớn đến nỗi mà mình không tin đó là sự thực nữa, mình ngỡ đó như là một giấc mơ:
Tưởng bây giờ, là bao giờ,
Rõ ràng trước mắt, còn ngờ chiêm bao!

Nhìn lại, chúng ta thấy mình có nhiều điều kiện hạnh phúc hơn Kiều ngày xưa nhiều. Mình có gia đình, có bạn bè, có tăng thân, có đầy đủ những điều kiện hạnh phúc ở xung quanh. Mình nghĩ là mình sẽ không phải như Kiều, gặp gia biến rồi lưu lạc nơi này nơi kia thật xa xôi (mà thời nay cũng có điện thoại, facebook nên dẫu có đi xa thì cũng đâu có biệt tăm như Kiều đâu mà sợ phải không?). Nhưng có đôi khi mình đang ở đây, đang ở giữa gia đình, bạn bè, Tăng thân mà chúng ta vẫn phải chịu cảnh lưu lạc như Kiều. Những toan tính, lo nghĩ hay bộn bề công việc kéo mình đi từ ngày này qua tháng nọ. Hay đôi lúc chỉ vì chạy theo những cuộc vui ở bên ngoài mà không còn thời gian để dành cho gia đình. Có những người cả tháng không ăn cơm cùng gia đình hay có ngồi ăn cơm thì cũng lo chạy theo những lo nghĩ về quá khứ hay tương lai. Nếu vậy thì mình ngồi đó để “ăn” những lo nghĩ rồi chứ có ăn cơm đâu. Quán chiếu như vậy, có khi chúng ta giật mình nhìn lại thấy nguy hiểm vô cùng. Mình ngồi đây, mình tưởng mình an toàn nhưng thực tế mình đang phải lưu lạc về quá khứ hoặc tương lai, chuyện này hay chuyện nọ. Nhưng bình thường chúng ta không nhận ra điều đó, nghĩ rằng mình vẫn có mặt ở đây một ngày hai bốn tiếng. Nhưng thực ra chỉ có cái hình hài mình ngồi ở đây thôi, còn tâm thức thì đã lưu lạc ở chốn nào rồi. Đến một khi có biến cố gì xảy ra, giật mình nhìn lại thì mình thấy mình đã đi rất xa, đã đánh mất rất nhiều cái. Mình ở bên người thân nhưng mình chưa có cơ hội nhìn cho rõ mặt nhau, mình rong chơi khắp các tụ điểm để rồi thật lâu chưa ngồi chơi với ba mẹ, mình đi đủ nơi rồi cả tháng chưa có cơ hội về ngồi với Tăng thân để uống một chén trà thơm ngon. Mình đã lưu lạc, đã đánh mất nhiều cơ hội. Nhưng cũng không cần phải tiếc nuối lâu đâu. Nhiều cơ hội mất đi thì cùng lúc đó nhiều cơ hội khác cũng đang mở ra trong hiện tại. Chỉ cần mình dừng lại thôi. Trong truyện Kiều, có một câu mà Tăng thân đã sử dụng như một thiền ngữ để nhắc nhở mình thực tập dừng lại và trân quý những điều kiện hạnh phúc mình đang có:
Bây giờ rõ mặt đôi ta
Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao.

Rõ mặt “đôi ta”

Dựng xây hạnh phúc

Có những người lầm tưởng rằng hạnh phúc là một cái gì đó xa vời mà có khi bỏ cả đời ra để tìm kiếm cũng không thể thấy được. Có người cho rằng có tiền và có nhiều điều kiện vật chất là sẽ có hạnh phúc. Họ cố gắng làm việc, cố gắng để kiếm thật nhiều tiền nhưng rồi họ cũng không có được hạnh phúc. Những tranh giành, chiếm đoạt, thèm khát trên thương trường đôi lúc còn làm họ tổn thương và đau khổ nhiều hơn nữa. Hay ngay cả trên con đường tu học, mình cũng thấy có nhiều người nói rằng không tìm được hạnh phúc, an lạc dù đã tu tập rất nhiều năm rồi. Tại vì họ suy nghĩ rằng Bụt, Niết Bàn, Tịnh độ ở một nơi nào xa xôi lắm, là một cõi đất nào nằm ngoài Hệ Thái Dương mà mình phải “đi tìm” thì mới có được. Cứ như vậy, lẩn quẩn hoài trong những ý niệm đó, họ không thoát ra được những đau khổ bằng những con đường như vậy. Nhìn lại, mình thấy mình may mắn hơn nhiều. Mình có cơ hội để nhận diện được những điều kiện hạnh phúc đang có mặt xung quanh, mình thấy ra được hạnh phúc rất giản đơn và gần gũi. Mình sống hết lòng và sâu sắc trong giây phút hiện tại, có cơ hội nhìn rõ mặt ba mẹ mình, anh chị em hay người thương, có Tăng thân cùng tu học. Đó là một hạnh phúc rất lớn. Mình không phải tìm đến nơi núi non heo hút, xa lánh tất cả mới có an lạc. Trong từng bước chân, hơi thở mình tiếp xúc sâu sắc với đất mẹ. Mắt thấy trời xanh mây trắng, tai nghe lá reo, chim hót… Mình thấy niềm vui và hạnh phúc, đem niềm vui và hạnh phúc đó hiến tặng cho mọi người. Vậy thì Tịnh độ đang ở ngay dưới chân mình rồi đâu cần phải tìm kiếm nữa. Biết rằng hạnh phúc có được không phải do sự kiếm tìm nên mỗi phút giây cùng nhau sống sâu sắc và thảnh thơi là mình đã xây dựng nên hạnh phúc rồi.

Ai cũng vui

Rong chơi trời phương ngoại

Nghe hay đọc những câu chuyện trong sử sách thì mình thấy ngày xưa tổ tiên mình có nhiều hạnh phúc, thảnh thơi. Có các vị Nho sĩ ra làm quan phò vua giúp nước, sau một thời gian thì xin cáo lão về sống nơi thôn dã và dành hết thời giờ để du ngoạn đây đó, thăm thú cảnh đẹp nước non. Cụ Nguyễn Trãi sau khi về ở ẩn nơi Côn Sơn đã để lại những vần thơ mộc mạc nhưng không kém phần tài hoa. Cụ Nguyễn Du ngày xưa cũng đã từng đi bộ dạo chơi khắp chín mươi chín ngọn của dãy núi Hồng Lĩnh. Ngay cả tổ tiên mình khi là nông dân một nắng hai sương cũng có rất nhiều hạnh phúc. Ông bà ngày ngày chịu mưa nắng trên đồng ruộng, cực khổ vô cùng nhưng nụ cười, những câu hò hát không bao giờ thiếu vắng. Tổ tiên ngày xưa giỏi hơn chúng ta trong việc xây dựng hạnh phúc nhiều. Kho tàng ca dao, tục ngữ vô tận còn lại đến ngày nay chính là minh chứng sinh động cho điều đó.

Hôm trước, Kiên Định đã có một chuyến đi từ Sài Gòn về Long An chung với các anh chị em Xuân Phong bằng xe đạp. Đạp xe suốt hơn năm mươi cây số trên con đường chạy bên dưới đường cao tốc men theo những đồng lúa hay dòng sông, khung cảnh đẹp vô cùng. Cứ đạp xe thong thả, khi nào mệt thì nghỉ ăn trái cây, ca hát rồi lại đi tiếp. Có khi vừa đạp xe vừa hát nữa. Mình có cả ngày để rong chơi, bỏ lại những lo lắng về công việc nên không việc gì phải vội vàng cả. Tới nơi lại cùng nhau đi hái dừa, đi ngắm hoàng hôn. Buổi tối cúp điện thì ra ngoài hiên thiền trà, ngắm trăng lên. Đó cũng chính là cách xây dựng hạnh phúc mà chúng ta được tiếp nhận từ tổ tiên. Mình không cần phải tới những tụ điểm giải trí đông đúc mà vẫn thấy vui, thấy hạnh phúc. Mình không cần tới những sản phẩm công nghệ hay vật chất hiện đại mà vẫn tìm được những niềm vui. Làm được những điều nho nhỏ đó thôi đã là một thành công lớn của mình rồi.

Đi chơi núi

Chỉ còn ít lâu nữa là mình sẽ cùng nhau đón một cái tết đoàn tụ cùng với Tăng thân, mình lại có thể cùng nhau lạy tổ tiên, nói chuyện và ăn trưa. Hình ảnh anh chị em ngồi với nhau như vậy là một bức tranh về tình huynh đệ rất đẹp đối với mỗi chúng ta. Đó cũng là cách để chúng ta xây dựng hạnh phúc với việc ngồi bên nhau, có mặt cho nhau. Mình lạy tổ tiên đầu năm để tỏ lòng biết ơn và tôn kính tổ tiên tâm linh và huyết thống. Nhưng ngay trong đời sống hàng ngày, mình phải làm sao để có thể tiếp nối được công trình xây dựng hạnh phúc mà tổ tiên đã làm trong mấy ngàn năm qua thì đó mới là cách biểu lộ lòng biết ơn sâu sắc hơn cả.

Chúng ta hãy cùng nhau đọc thêm một câu nữa trong truyện Kiều:
Nghe tin, nở mặt, nở mày
Mừng nào lại quá mừng này nữa chăng?

Xuân tới, mình lại về bên nhau, còn có cơ hội để nhìn rõ mặt nhau,bày tỏ tình thương yêu với nhau, đó là một tin mừng rất lớn đối với mỗi người. Chúng ta hãy cùng nhau trân quý điều đó.

Tháng Chạp năm Nhâm Thìn

Tâm Kiên Định

 

Ngày nay bên nhau