Chương 6: Làng Mai Úc châu
Trong chuyến đi Ấn Độ năm 1988, Thầy có rủ các anh chị cùng đi như chị Đỗ Quyên, anh Đỗ Quý Toàn, chị Thân Bạch Mai, anh Đinh Nho Bình, anh Hoàng Khôi, chị ca sĩ Hà Thanh, anh Nguyễn Hữu Chí, chị Bích ở Boston, chị Kim Chi, anh Tiếng, tức những đệ tử cũ của Thầy và rất thương Thầy. Chị Bích, anh Trí, chị Hà Thanh, chị Mai, anh Bình đi, anh Hoàng Khôi không đi được. Tới Ấn Độ thì cô Chân Không, cô Chân Đức và cô Chân Vị được cạo đầu trên núi Linh Thứu. Cô Chân Không và cô Chân Đức có tam sư thất chứng tức Phật Thích Ca, thầy Xá Lợi Phất, thầy Mục Kiền Liên… Thầy làm tượng trưng thôi. Thầy nói mình không đủ đức nên để Phật Thích Ca làm thầy dạy còn Thầy làm giáo thọ thôi. Sau đó Thầy cho Chân Lương, Chân Truyền được thọ giới Tiếp Hiện. Anh Bình, anh Shantum thì thọ Năm giới. Chị Hà Thanh được pháp danh là Tâm Ca Lăng Tần Già. Trước đó chị đã thọ Năm giới với quý thầy ở Huế rồi. Thầy nói Ca Lăng Tần Già là chim chỉ hát cho Phật để làm đẹp cuộc đời. Chị làm được, chị không bao giờ đi hát đại nhạc hội để lấy tiền cho mình, chị chỉ hát để quyên tiền cho chùa.
Xong chuyến đi Ấn Độ thì Thầy biểu anh Nho Bình lập Làng Mai ở Úc Châu. Anh tìm mua một miếng đất nhưng sau đó anh có khó khăn vì chuyện làm ăn, chuyện vợ chồng. Thầy thì ít đi Úc Châu, Thầy chưa bao giờ đi Úc đàng hoàng. Phải có một nhóm người địa phương mời thì Thầy mới đi. Năm 1987 có một nhóm người Úc mời thì Thầy qua cho một khoá tu ở Body Farm. Phật tử Việt Nam cũng tới tu chung. Body Farm sống theo lối thiên nhiên, có con rắn tới nằm khoanh tròn trước phòng và trên giường của Thầy. Mình chỉ thở và cười rồi kêu người chuyên bắt rắn đẩy nó ra. Mình cũng hướng dẫn khoá tu ở các chùa như chùa của thầy Tắc Phước, chùa của thầy Bảo Lạc. Ở chùa Bảo Lạc mình quen với anh Hoàng Khôi, một Phật tử rất giỏi của chùa Bảo Lạc. Mới đầu thì anh không tin Thầy lắm nhưng sau khi nghe Thầy giảng thì anh rất phục. Hơn nữa chính em ruột của anh là Hoàng Phúc cũng được nghe Thầy dạy. Anh Hoàng Phúc bệnh nặng, bệnh viện nghĩ là anh sẽ chết trong vài ngày nữa nên cho về nhà, nhưng anh lại sống tới 13 năm sau. Mùa đông hai vợ chồng anh Hoàng Khôi qua Làng Mai tu học một tháng. Anh đánh máy lại bài giảng của Thầy trong khoá mùa đông và làm thành sách. Trước khi bị đột quỵ Thầy nói anh Khôi viết tiếp cuốn Việt Nam sử luận IV nhưng anh không viết được tại vì văn phong và cái thấy của Thầy rất khác. Anh cũng tự thấy như vậy nên anh chuyển qua viết về Tông phái Làng Mai gồm có 3000 trang. Nhưng anh chỉ bỏ trong máy tính. Anh làm cuốn sách đó rất hay, Chân Không rất đội ơn anh.