Đuốc thơ còn cháy trên trang sử người


Đêm này dù đã về ngôi

Hồn thơ vẫn thấy luân hồi thế gian

Bút hoa ngàn kiếp không tàn

Đuốc thơ còn cháy trên trang sử người

Có không mù mịt biển khơi

Nẻo về đã rạng chân trời thênh thang

Tỉnh say vẫn một cung đàn

Lửa anh hào đốt cháy tan đêm sầu

Thơ lên bay vút bồ câu

Triều âm chấn động phương nào chẳng nghe ?

Giấc mơ Hồ Điệp đi về

Biển Đông sóng vỗ, kình nghê vẫn còn.


Trời bên ấy sáng chưa

Tặng Huệ Liên


Trước ngõ dòng sông cuồn cuộn

Mây trắng nhẹ hồn thơ ấu

Sau vườn hoa cải rực vàng

Bướm lạc quê hương

Vầng mộng chàng trao

Mặt trời là mặt trời chung

Hoa bưởi tóc em phải nào hương xa lạ

Đôi tay nhỏ thay chàng khuya sớm

Hồn trên nét bút

Màu pha khói sóng

Thương những giờ chàng buông bút dạy con

Vai gánh lấy trọn vẹn giang sơn

Đòn gánh trĩu hai đầu văn hóa

Đông tây tiếng gà bồn chồn tấc dạ

Nghiêng gối hỏi thầm : trời bên ấy sáng chưa ?

Trọn một mùa đông

Lửa hồng ấp ủ tin yêu

Tiếng ngâm thơ vang qua trời tuyết

Rau dưa nuôi lấy tương lai

Mùa xuân hoa nở thắm đồi

Mắt xanh vì trời xanh

Hoa phượng lên rồi

Nửa trời tình yêu vừa hé mở.


Dấu chân trên cát

Tương tức


Anh là tôi

Và tôi là anh

Anh không thấy sao

Rằng chúng ta tương tức ?

Anh nuôi dưỡng đóa hoa trong tim anh

Để cho tôi xinh đẹp

Tôi chuyển hóa rác phiền não trong tôi

Để cho anh không phải nhọc nhằn

Tôi nâng đỡ anh

Anh yểm trợ tôi

Tôi có mặt trên đời để hiến cho anh an lạc

Anh có mặt đó để cho tôi niềm vui.


Trẻ em đủ các sắc mầu


Tôi đã thức giấc

Nhưng chuyện truyền kỳ vẫn còn đang tiếp tục

Và tôi không ngớt ngạc nhiên

Thấy mình đang đứng trong Viện Bảo Tàng

Chứa đầy di tích lịch sử của một bé thơ

Mỗi lần chàng thanh niên nhìn thấy

mặt trăng miền hoang dã

Qua cửa sổ song tre

Anh lại ngủ thiếp đi

Và tiếp tục nằm mơ

Mơ thấy làn nước xanh

Trong hồ thu tĩnh lặng

Tại sao anh lại muốn làm một bài thơ

cho con chim con đang ca hát

Cho hạt sỏi đang nằm yên dưới dòng suối trong

Hay cho con cá đang bơi lội thảnh thơi ?

Buổi sáng mầu nhiệm và tráng lệ biết bao

trên hành tinh xanh biếc !

Khi ngàn sao bắt đầu mờ nhạt trên nền trời

Trẻ em

Hàng vạn trẻ em, đủ các sắc mầu,

Đang đứng từ trên núi, chăm chăm nhìn xuống

Chăm chăm nhìn vào tôi

Tôi còn ngủ đây mà …

Đừng mở mắt ra làm chi

Hãy nằm yên cho đến khi cơn ngạc nhiên xảy tới

Tại sao anh lại muốn làm một bài thơ cho căn nhà

lá nhỏ thu hình bên lũy tre

Cho bông hoa hướng dương đang nở ngoài hàng dậu

Cho con chó đang nằm cuộn tròn trước sân nhà

Và cho con mèo đang phơi mình trên nóc rạ ?

Buổi mai bắt đầu không phải như một trang sách mới

Buổi mai bắt đầu là bản nhạc tái sinh

của mọi mầu sắc mọi âm thanh

Mỗi lần buổi mai tới là một lần có khai thiên lập địa.


Nhất Như

Tôi hứa là lúc tôi chết

Tôi sẽ trở về ngay với em

Và em không phải đợi chờ lâu

Có phải không

Giờ này tôi đang ngồi bên em

Vậy mà tôi cũng đang chết đấy

Trong từng phút giây

Tôi đi qua bao lần sinh diệt

Em hãy nhìn

Để thấy tôi có mặt

Nếu muốn khóc

Em hãy khóc đi

Biết rằng

Tôi cũng đang khóc cùng em

Nước mắt ấy

Sẽ chữa lành thương tích

Nước mắt em

Cũng là nước mắt tôi

Chúng ta đang đi trên mặt đất này

Nhưng mặt đất này

Cũng có ngoài lịch sử

Đông Xuân cùng một lần có mặt

Lá xanh non cũng là lá đã lìa cành

Bàn chân tôi đang dẫm lên vô sinh

Và bàn chân tôi cũng là bàn chân em

Chúng ta hãy cùng đi chơi

Nơi bản môn

Để thấy giữa trời tuyết Đông

Hoa anh đào nở rộ

Tại sao lại nói tới chia ly

Em thấy không ?

Tôi không cần chết

Mà với em mỗi phút giây vẫn có thể trở về.

 

Em là khu vườn tôi


Trong vườn tôi

Có một cây đang chết. Tôi có thấy.

Nhưng này em,

Tất cả những cây khác còn vững chãi và xanh tươi.

Cũng vì vậy

Tôi cảm thấy hân hoan

Và biết ơn

Đối với cả khu vườn.

Một cây đang chết

Nhưng vườn tôi không chết

Và tôi cần em

Để nhắc nhở cho tôi điều ấy.

Tôi đã được dạy rằng

Phải gìn giữ khu vườn

Của tổ phụ để lại

Một khu vườn

Có kỳ hoa dị thảo

Một khu vườn

Luôn luôn có nhiều cây xinh đẹp

Nhưng thỉnh thoảng

Cũng có những cây không được mấy xanh tươi.

Và cũng vì thế

Ta cần lo chăm sóc.

Em là khu vườn của tôi

Và tôi thường nghĩ tôi là người chăm sóc.

Nhưng mới sáng hôm qua thôi

Mắt tôi vừa thấy

Một khu vườn xưa, rất xưa

Không hề có ai chăm sóc

Vậy mà

Khi Xuân về

Chẳng biết tại sao

Đào lý vẫn đơm hoa.

“Vườn xưa vắng mặt người chăm sóc

Lý trắng đào hồng tự nở hoa “.


Tin vui

 

Những tin vui

Báo người ta không chịu in, chịu nói

Nhưng trong báo chúng tôi

Mỗi ngày chúng tôi vẫn thường chuyên môn đưa tin vui

Mỗi buổi sáng tinh sương

Chúng tôi thường ra bản in đặc biệt

Và chúng tôi rất cần bạn đọc

Đọc để mà biết

Những gì đang thực sự xảy ra

Tin vui là bạn còn sống

Và cây xoan ngoài ngõ đã ra hoa.

Cây xoan ấy

Bạn thấy không

Đã can trường đứng vững

Suốt cả một mùa Đông băng giá.

Tin vui là mắt bạn còn sáng, còn tốt

Và bạn còn có thì giờ để ngắm trời xanh

Em bé xinh tươi đang đứng trước mặt bạn

Đôi mắt long lanh

Bạn có thể mở rộng hai cánh tay

Ôm em bé vào lòng.

Họ chỉ in những tin giật gân

Họ chỉ in những tin sầu đau, tiêu cực

Hãy cầm thử tờ báo của chúng tôi lên xem

Ấn bản nào cũng đầy những tin lành, những tin vui,

những tin tích cực

Bởi vì chúng tôi muốn bạn luôn luôn thừa hưởng được

Và góp sức vào gìn giữ hạnh phúc chung.

Một bông trà mi vừa nở phía ngoài tường

Bông hoa đang mỉm một nụ cười

Rất ư mầu nhiệm

Bông hoa đang hát ca bài hát bản môn

Bài hát thiên thu tuyệt vời

Có tai và có tâm

Thế nào bạn cũng nghe được

Chúng ta hãy chắp tay và cúi đầu

Để nghe tiếng hát ấy.

Hãy bỏ lại phía sau lưng những sầu đau

Những vướng bận

Hãy đi lên như một con người tự do.

Tin vui nhất vừa mới đến

Là bạn có tính Bụt trong lòng

Hạnh phúc

Vững chãi

Và thảnh thơi

Là những gì bạn và tôi

Đều có thể làm ra được.


Cầu hiểu, cầu thương


Lắng lòng nghe tiếng gọi quê hương,

Sông núi trông ra đẹp lạ thường

Về tới quê xưa tìm gốc cũ

Qua rồi cầu Hiểu, tới cầu Thương.

Địa xúc

Đây một gốc cây

Đây một căn phòng trống

Đây một tọa cụ nhỏ

Đây xanh mát một bãi cỏ

Anh hãy ngồi xuống đi

 

Ngồi cho thẳng

Ngồi cho vững

Ngồi cho an

Đừng để tư duy đưa hỏng anh lên không gian

Bàn tọa anh hãy chấm chặt vào mặt đất

Anh hãy cùng đất hợp nhất

 

Đã trở về với đất

Anh hãy mỉm cười

Thì đất sẽ truyền cho anh sự vững chãi

Sự bình yên, sự thảnh thơi

Hơi thở tinh chuyên

Nụ cười an nhiên

Anh duy trì địa xúc

 

Có khi anh đã không thành công

Ngồi trên đất nhưng anh như bay bổng trên hư không

Bởi anh đã quen phiêu dạt cõi luân hồi

Trôi lăn trong biển vọng

Nhưng đất vẫn kiên nhẫn

Đất vẫn trông mong

Đất đã chở che cho anh hàng triệu kiếp

Thì mãi mãi bao lâu đất cũng sẽ bền lòng

Đất biết rằng anh sẽ trở về

Đất sẽ chào đón anh

Bao giờ cũng tươi mát như lần đầu

Tình thương không bao giờ nói rằng đây là lần cuối

Đất là mẹ thương yêu

Thì có bao giờ hết kiên nhẫn chờ trông ?

 

Anh trở về với đất đi

Rồi anh sẽ thấy

Như cây kia

Hoa lá hồn anh rồi sẽ tốt tươi

Một khi anh biết đi vào địa xúc

 

Con đường vắng đón anh

Con đường thơm ngát cỏ hoa

Con đường lúa thơm

Còn ghi dấu tuổi thơ bàn tay mẹ

Hãy đặt những bước chân chậm rãi

Những bước chân ung dung, nhẹ nhàng

Chân anh hãy thật sự dính vào mặt đất

Đừng để suy tư làm anh bay lên không gian

Hãy luôn luôn trở về với con đường ấy

Con đường là bạn anh

Con đường sẽ trao truyền cho anh

Sự bình yên

Sự vững mạnh

Hơi thở ý thức tinh chuyên

Anh duy trì địa xúc

 

Hãy đi những bước chân như hôn vào mặt đất

Hãy đi những bước chân như vỗ về trái đất

Như dấu ấn son của vị quốc vương

Truyền lệnh đem hiện tại về ngự nơi đây

Cho sự sống có mặt

Cho sinh lực dâng đầy

Cho nhiệm mầu hiển hiện

Cho sắc mặt lên hồng

Cho não phiền chuyển hóa

Cho an lạc thân tâm

 

Có khi anh đã không thành công

Bước trên con đường vắng

Nhưng anh như bay bổng trên hư không

Bởi anh đã quen phiêu bạt cõi luân hồi

Trôi lăn trong biển vọng

Nhưng con đường vẫn kiên nhẫn

Nhưng con đường vẫn chờ trông

Con đường thân thuộc trung kiên

Con đường biết sớm muộn gì rồi anh cũng trở lại

Nẻo về sẽ đón bước chân anh

 

Bao giờ con đường cũng mát tươi như lần gặp gỡ đầu

Tình thương không bao giờ nói rằng đây là lần cuối

Vốn là người bạn cố tri

Con đường bao giờ cũng kiên nhẫn đợi chờ

Dù dưới lớp bụi đỏ

Dù phủ kín lá vàng

Dù mưa vũng lầy lội

Dù tuyết phủ ngày đông

Anh hãy trở về đi

Rồi anh sẽ thấy

Như cây kia

Hoa lá hồn anh rồi sẽ tốt tươi

Một khi anh biết đi vào địa xúc.