TÌNH HUYNH ĐỆ – GỐC RỄ UYÊN NGUYÊN
Từ Hiếu – Diệu Trạm, ngày 17 tháng 1 năm 2025
Sư Ông kính thương,
Sáng nay, Sư Ông có nghe thấy tiếng gọi của chúng con không? “Thưa Thầy, Thầy đang ở đâu? Con đang đi tìm Thầy…”. Về với hơi thở và bước chân, chúng con nghe được tiếng trả lời của Sư Ông. Chúng con nghe thấy được Sư Ông nơi ánh mắt sáng trong, nơi nụ cười thảnh thơi, nơi bàn tay nâng đỡ, nơi nhịp đập tràn đầy tình thương và ước nguyện làm đẹp cho cuộc đời. “Cúc cu, Thầy đây!”. Chúng con thấy Sư Ông trong con và ngoài con, trong từng sư cha, sư mẹ, sư anh, sư chị và sư em.
Có một dòng sông trong chúng con
Sư Ông biết không, khi về với Tăng thân, mỗi chúng con mang theo những bông hoa và vết thương từ quá khứ. Từ những bước đầu chập chững, Tăng thân cho chúng con trở về với sự hồn nhiên, bình dị của quê hương tuổi thơ để niềm vui ấy trở thành sức mạnh chữa lành những vết thương cũ. Chúng con được che chở trong tình Thầy và tình huynh đệ để vượt qua những khúc đường quanh co.
Với mong ước “xin nguyện làm dòng sông”, ý thức xây dựng tình huynh đệ trong chúng con trở nên thật sáng tỏ. Không có tình huynh đệ, không thương yêu và đùm bọc lẫn nhau, chúng con sẽ không thể hiến tặng được cho cuộc đời những mùa hoa. Chúng con học nhìn nhận quý thầy, quý sư cô, những người bạn đồng tu như người một nhà. Vì vậy mà những tiếng gọi “sư cha”, “sư mẹ”, “sư anh”, “sư chị”, “sư em” đã trở nên tự nhiên và thân thương hơn bao giờ hết. Đi như một dòng sông là nếp sống mà chúng con được tiếp nhận từ Sư Ông để xây dựng tăng thân Làng Mai và nối tiếp sự nghiệp của chư Tổ. Như Sư Ông đã từng dạy chúng con:
“Công trình xây dựng ngàn đời
Nhưng công trình, em xem, đã được ngàn đời hoàn tất.
Như vậy là khỏi xây dựng gì hết, phải không các con. Có thể là chỉ cần xây dựng tình huynh đệ. Nhưng tình huynh đệ mình đã có rồi. Nếu không tại sao mình đi qua được những khúc đường khó khăn như khúc đường Bát Nhã. Nhưng tình huynh đệ cũng cùng một chất liệu với bốn vô lượng tâm, xây dựng thế nào cho đủ. Chính Bụt và các vị Bồ tát đại nhân mà cũng đang còn tiếp tục nuôi dưỡng và nuôi lớn tình huynh đệ mà…Thứ tình này càng lớn thì hạnh phúc càng tăng. Có hạnh phúc nhiều thì ta hiến tặng được nhiều. Trồng rau, quét dọn, nấu cơm, rửa bát, xây cư xá, tổ chức khóa tu, dọn dẹp thiền đường, chùi cầu tiêu, chơi thể thao… tất cả là để nuôi dưỡng và làm lớn tình huynh đệ. Làm không phải để làm cho xong mà là để nuôi dưỡng tình huynh đệ. Ngồi thiền hay đi thiền cũng là để nuôi dưỡng tình huynh đệ.”
Chúng con thấy mình có trong tình anh em của Ngài Thanh Thái – Huệ Minh dành cho Sư Cố Thanh Quý – Chân Thật. Sư Cố đã được sư anh của mình làm lễ thế độ vào năm 1899 trước kim quan của Bổn sư. Tiếp nối hạnh nguyện của Thầy và chư vị Tổ sư, Ngài Huệ Minh đã dìu dắt, lãnh phần trách nhiệm hướng dẫn và nuôi dạy sư em theo tinh thần “quyền huynh thế phụ”. Trong nhiều năm qua, quý thầy và quý sư cô đã thay Sư Ông làm sư cha, sư mẹ giáo dưỡng chúng con, mà cũng là những khung trời tình anh, tình chị bao la, nhẹ nhàng mà các sư em chúng con được tắm mát và bơi lội trong đó. Trong niềm thương ấy, chúng con thấy mình được lớn lên mỗi ngày.
Tiếp nối mùa hoa thương yêu đã từng nở rộ trong đời sống của chư vị Tổ sư, chúng con tiếp tục được lắng nghe những mẩu chuyện nuôi dưỡng đời tu từ tình thầy trò, tình huynh đệ qua lời kể của các sư cha.
Tình huynh đệ là một cái gì có thật
Chúng con được cùng với Sư cha Từ Tế trở về những năm 90 khi đất nước và chùa Tổ còn nhiều khó khăn:
“Thầy sinh ra trên mảnh đất này, thời những năm 1991, khi đất nước và chùa mình còn khó khăn. Năm năm, từ 1991 đến 1995 là khoảng thời gian đầu thầy đi tu và được sống hạnh phúc trong tình thầy trò, tình anh em. Mặc dù điều kiện thiếu thốn nhưng thầy trò, anh em sống bên nhau ấm cúng như một gia đình. Giờ mỗi người một phòng chứ hồi đó các thầy, các chú và các điệu đều ngủ chung với nhau, trên một cái sập cũ, ba người chung một cái mền. Mùa đông lạnh, chỉ kéo qua kéo lại đủ ấm thôi. Rất kỳ lạ là, sự tương kính của anh em với nhau rất đẹp, ai là anh, ai là em đều rõ ràng. Vì vậy trong đời sống tu học, thầy được bồi đắp rất nhiều tình cảm huynh đệ, thầy trò. Có khi thầy mắc lỗi với sư phụ thì Ôn la, nhưng gặp lại thì Ôn tới cầm tay, dắt đi chơi và cười khà khà. Hay trong giai đoạn khó khăn, thầy xin Ôn đổi môi trường nhưng Ôn không cho, đó chính là tình cảm thầy trò dành cho nhau. Có khó khăn chi thì cứ ở lại đây, rồi tình thầy trò, tình huynh đệ nuôi dưỡng, nâng đỡ sẽ giúp mình vượt qua được những lúc khó khăn, nhàm chán trong đường tu. Vậy nên một mặt, thầy duy trì sự thực tập của tự thân cho đàng hoàng và mặt khác, thực tập làm sao cho tình huynh đệ không bị sứt mẻ. Khi ngồi thiền hay tham dự thời khóa, thầy có mặt đàng hoàng, hết lòng. Sự thực tập đó nuôi dưỡng được huynh đệ và mọi người xung quanh. Chỉ có mặt trọn vẹn mà không để tâm phán xét và thông cảm được với sự vắng mặt của người khác. Khi thầy có vấn đề, không đi thời khoá được thì người khác cũng hiểu được nguyên do và không đòi hỏi hay trách thầy tại sao.”
Thưa Sư Ông, chúng con rất biết ơn lòng khoan dung lớn rộng nơi sư cha Từ Tế. Sự chuyên cần, miên mật mà thầm lặng trong công phu thực tập của sư cha đã dẫn bước chúng con can đảm và dũng mãnh đi tới. Điều quan trọng nhất sư cha thường dạy chúng con là nuôi lớn được tình thương, niềm vui từ đời sống giữa các huynh đệ để tiếp tục con đường tu học. Từ đó, chúng con học cách cân bằng bốn yếu tố: tu, học, chơi và làm việc để sống với các chị em sao cho vui và hòa hợp. May mắn ở môi trường lành thiện này, những hạt giống phán xét, ganh tỵ, so sánh, kỳ thị, đòi hỏi, … trong tâm thức chúng con không có nhiều cơ hội để phát triển lớn mạnh, mà được nhận diện và chăm sóc ngay từ khi mới phát khởi. Sự ôm ấp, tình thương từ quý sư cha, sư mẹ đã tưới tẩm và nuôi dưỡng những vị tha, chấp nhận, bao dung nơi mỗi chúng con. Từ những gì tiếp nhận được, ai trong chúng con cũng đều có mong muốn thực tập để làm lớn lên hạnh phúc của chính mình và của tăng thân. Có những người bạn đồng hành, có người để nương tựa, để nâng đỡ và yểm trợ thì chúng con sẽ đi thật vững chãi trên con đường này. Đó là những cái thấy mà sư cha đã trao truyền cho chúng con từ kinh nghiệm đời sống tự thân:
“Dù không biết đời sống tu tập đạt đến ngang đâu nhưng trong lòng thầy phát nguyện không làm cho ai khổ. Mình không giúp người ta hạnh phúc thì đừng làm người ta đau khổ. Nếu mình không có duyên đến với nhau thì thôi, chứ đừng nói nặng nhẹ và ghét những người mình chưa thương được. Còn chính bản thân thân thầy không lý tưởng mình tu đạt cái gì, miễn sao mình không làm người khác khổ, còn tu để thành gì thầy không quan trọng. Nếu có mặt chánh niệm trong mỗi giây phút, khi có tỉnh thức, có tình thương thì mình không gây khổ đau, mình biết làm những cái tốt hơn để giúp người khác hạnh phúc và tháo gỡ những khó khăn.”
Tuổi thơ làm điệu hạnh phúc đã âm thầm dung dưỡng và làm lớn dần cuộc đời tu của sư cha nên giờ đây chúng con có một người anh lớn đầy tình thương và sự che chở để nương tựa. Chúng con mong ước mình cũng sẽ truyền lại được tình thương yêu đó cho các thế hệ sư em sau này của chúng con.
Trông nom lửa hồng bếp cũ
Từ lớp học đến những buổi pháp đàm hay lúc được dịp ăn cơm, uống trà, chúng con thường được nghe sư cha Mãn Thành kể những mẫu chuyện bình dị ở chùa Tổ. Những câu chuyện đã luôn tiếp thêm thật nhiều lửa ấm cho trái tim ban đầu của chúng con:
“Với Mãn Thành, điều đẹp nhất ở đây là những người anh lớn. Các sư huynh làm anh rất đẹp. Mấy anh em nhỏ luôn coi các sư huynh là những vị thầy. Còn các sư huynh thì luôn hết lòng thể hiện là người anh thương những người em. Thầy Từ Đạo là người anh lớn thầm lặng. Sự quan tâm, lo lắng, có mặt hết lòng của thầy trong những sự kiện thường nhật và quan trọng của chùa Tổ làm cho các anh em theo đó mà có trách nhiệm chung tay, cùng có mặt với nhau. Thầy không dạy những điều “đao to búa lớn” mà bằng thân giáo qua nếp sống hằng ngày. Với những điều rất giản dị, làm đẹp những góc sân vườn: chăm nom từng cây già, trồng thêm nhiều cây mới,… Những gì mà quý vị đi trước giữ gìn, bây giờ quý thầy tiếp tục giữ gìn. Sự bao dung của thầy rất lớn và thầy không bao giờ đòi hỏi các em của mình. Có những buổi lễ Vía hay Chúc Tán, mấy anh em đi trễ rồi không kịp để thắp hương, thầy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đi lên thắp hương. Từ sự hết lòng, thầm lặng, không cần nói thành lời mà các anh em nhỏ tự nhiên phải nhìn lại mình, cố gắng hoàn thiện bản thân.
Quý thầy là những người giữ lửa, vì thế mà chùa Tổ vẫn còn nhiều bếp lửa. Mỗi người anh là một bếp lửa. Không kể nắng mưa, mỏi mệt, đến giờ ngồi thiền là thầy Từ Tế vẫn luôn có mặt ở thiền đường. Thầy cũng không bao giờ đòi hỏi những người em. Lâu lâu có em nào lười nhác quá thì thầy nhắc một tiếng nhè nhẹ rồi thôi. Trước sự chuyên cần của thầy thì mình thấy tàm quý, xấu hổ khi chưa làm được như anh của mình. Khi người anh luôn đi tới, luôn có mặt như vậy, thì từ từ, người em học cách hoàn thiện bản thân. Đó là cái đẹp của chùa Tổ.
Vào trước một ngày cũng là anh. Đời sống giữa thầy Từ Đạo, thầy Từ Tánh, thầy Từ Minh, thầy Từ Tế và thầy Từ Hải,… cho mình học hỏi rất nhiều. Học được sự nhường nhịn, sự tôn trọng và những phép tắc. Khi anh mình dạy một việc gì rõ ràng rồi thì người em để tâm lắng nghe và tiếp nhận, chứ không phải biến sự việc trở thành một câu chuyện ồn ào. Giữa huynh đệ với nhau, sự tôn trọng đó là điều rất đẹp, đẹp nhất của chùa. Từ các anh lớn, các em nhỏ như vậy mà hành trì theo. Đó là đang giữ gìn nếp chùa.”
Sư Ông ơi, chúng con cũng mong ước mình có thể tiếp nối được đời sống mà quý sư cha tiếp nối từ Bụt và chư Tổ. Nhiều lúc chúng con cảm thấy mình thật nhỏ bé khi rơi vào trong vòng luẩn quẩn của những mặc cảm, hờn tủi. Nhưng chỉ cần nhìn lại để nhìn thấy nếp sống quý giá mà Tăng thân đang gìn giữ, chúng con nhận ra điều mình cần làm là vun bồi sức mạnh tự thân. Những chuyện khác đã có Bụt, Tổ lo. Mỗi giây phút là một cơ hội cho chúng con trở về với sự sống, tập chế tác thảnh thơi và tự do. Ý thức về điều đó giúp chúng con dừng lại được những tìm cầu xa xôi, làm lắng dịu hạt giống lãng tử vùng vẫy trong mình. Chúng con tập kiên nhẫn lắng nghe chính mình. Từng chút cởi bỏ những chướng ngại, ràng buộc để cắm rễ thật sâu vào đời sống này. Chúng con nguyện mỗi ngày vun đắp niềm biết ơn của mình cho sâu dày để có đủ hạnh phúc mà đi tới. Luôn tập nhớ sự có mặt quý giá của huynh đệ, và nhớ rằng chúng con đã về tới quê hương Tăng thân của mình rồi.
Bình trà hoa mộc năm ấy
Mấy hôm nay, hoa mộc ở đồi Dương Xuân đang nở thật nhiều trên những “thân và cành đầy những chiếc vảy trắng mốc thếch”. Hương ngát tỏa ra, chỉ cần đang ở gần một cây hoa mộc tự nhiên sẽ nghe thấy. Nhớ ngày nào chú Phùng Xuân còn mỗi trưa hái xuống những bông hoa thơm để pha một bình trà dâng lên vị Thầy của mình. “Chú kính cẩn đứng bên để hầu trà, và cũng được uống trà với Sư Ông”. Mỗi khi nghe thấy hương hoa mộc là chúng con nhớ đến câu chuyện đượm tình thầy trò năm xưa. “Về chùa con sẽ tự nhiên trở thành chú Tâm Mãn. Và con cũng sẽ tự nhiên trở thành chú Phùng Xuân. Sẽ không có gì đi qua, và sẽ không có gì mất đi”. Bạch Sư Ông, giờ phút hạnh phúc lớn của người đệ tử năm ấy đã cho thế hệ chúng con gặp được vị Thầy từ bi, khả kính. Vị Thầy ấy giờ đây đang có mặt trong mỗi sư cha, sư mẹ, sư anh, sư chị của chúng con. Về chùa, chúng con tự nhiên trở thành người đệ tử nếm được thâm tình, đạo vị và sống những giờ phút hạnh phúc mới tinh mà lại giống hệt ngày xưa đó.
Sư cha Từ Hải đã kể tiếp cho chúng con nhiều câu chuyện về Sư Thúc – người Bổn Sư thương kính của sư cha. Tuy chưa từng gặp mặt Sư Thúc nhưng chúng con dễ dàng cảm nhận được tình thương yêu ấm áp của Sư Thúc nơi ánh mắt xúc động, nơi giọng kể trìu mến của sư cha.
“Ôn Trụ Trì là vị thầy mà Từ Hải học hỏi rất nhiều, Ôn rất nghiêm minh về giới luật và luôn chỉn chu, kỹ tính trong tất cả các công việc. Thời chưa qua Làng thì Ôn nóng tính lắm, Ôn thương các điệu nhưng rất nghiêm khắc. Các điệu thắp hương chỉ cần hơi nghiêng một chút thôi là không được. Ôn còn tự mình tập các bài tán, tụng cho các điệu. Nhưng chỉ cần Ôn la, nạt là các điệu sợ run. Vậy mà từ năm 2005 trở lại, Ôn không còn hành động như vậy. Thầy vui nhất là việc đệ tử được vào ngồi chơi, gần gũi và uống trà với Ôn. Trước đó không thể nào vào ngồi chơi hay uống trà với Ôn được đâu. Sự che chở, bao bọc, tình thương Ôn dành cho các sư cháu là một điều rất đẹp. Ôn có khi còn thương các sư cô hơn các thầy nữa (cười). Công nhận là hay thiệt. Không ai nghĩ Ôn thay đổi nhiều như vậy, chỉ ba tháng An Cư ở Làng thôi mà khi Ôn về chùa, ai cũng ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Ngày xưa Ôn Từ Hiếu nổi tiếng là khó nhất, một mình Ôn lo quản hết việc chùa. Khi Ôn tịch, quý thầy họp chúng kiểm tra có chi để lo đám, thì hóa ra là một số tờ tiền trong tủ đã nổi mốc luôn. Nghĩ lại thầy thấy thương Ôn. Bởi vì lo cho tương lai của chúng nên mới kỹ tính như vậy từ xưa giờ. Thế mà sau đó, Sư Thúc đã buông bỏ được những nỗi lo, giao hết tất cả các công việc cho quý thầy trực tiếp điều hành. Cái buông bỏ của Ôn là một sự thay đổi rất lớn. Vì sự chuyển hóa của Ôn đặc biệt như vậy nên thầy học hỏi được rất nhiều.
Những ngày cuối đời của Ôn, quý thầy thay phiên nhau túc trực trước khi Ôn mất. Ba đêm cuối cùng, thầy may mắn được có mặt trọn vẹn cùng Ôn. Mỗi khi đau, Ôn quàng tay ôm chặt lấy người thầy. Lúc ấy, thầy đứng một bên, nhẹ nhàng ôm Ôn. Dù rất đau nhưng Ôn không bao giờ thể hiện ra nhiều, chỉ khẽ nói: “Các con tụng kinh cho thầy nghe với”. Mỗi lần vậy là quý thầy tụng các bài sám rồi chuyển qua đọc những bài kinh trong Nhật tụng Thiền môn. Cứ liên tục như thế, ngày cũng như đêm. Mặc dù thân bệnh nhưng tâm Ôn thực sự giải thoát, tự do. Khi quý thầy tụng thì Ôn nằm lắng nghe và thở nhẹ nhàng”.
Quyết tâm nuôi lớn tình huynh đệ
Sư Ông thương kính, là những người con đất Tổ, chúng con luôn mang trong lòng niềm biết ơn đối với Sư Thúc, người luôn chở che, chăm sóc cho chúng con – những người con cháu của Ngài.
“Quyết tâm nuôi lớn tình huynh đệ
Đất thiêng rạng rỡ bước siêu trần.”
Từ lời gửi gắm của chư Bụt, chư Tổ và Sư Ông dành cho Sư Thúc mà chúng con đã được sống và lớn lên trong niềm hạnh phúc đong đầy. Bởi công trình xây dựng truyền thông, nuôi dưỡng tình huynh đệ, nghĩa thầy trò chính là những thành tựu Sư Thúc đã dày công vun đắp. Ngày hôm nay, tất cả con cháu của Sư Thúc vẫn đang tiếp tục sự nghiệp ngàn đời ấy, và chúng con có thể cảm nhận được rõ ràng điều đó trong nếp sống của quý sư cha chùa Tổ.
Chúng con nguyện cầu chư Bụt, chư Tổ, Sư Ông và Sư Thúc gia hộ độ trì cho chúng con tiếp nối được sự nghiệp cao đẹp của chư vị. Nguyện cho mỗi ngày chúng con đều được sống trong tình thương yêu, đùm bọc và che chở nhau như ruột thịt.
Hướng về Sư Ông với tấm lòng hiếu thảo và kính thương.
Chúng con, các sư bé Diệu Trạm của Sư Ông.