Lắng tâm để nghe

Con là người mới biết và thực tập pháp môn của Làng được hơn ba tháng nhưng cuộc sống của con đã có rất nhiều thay đổi tích cực. Và sự thay đổi nhiều nhất là ngay chính bản thân con. Trước đó, con luôn là người suy nghĩ tiêu cực vì trải qua những cú sốc tuổi trẻ và thấy cuộc đời thật khắc nghiệt và đau khổ. Khi lòng tốt của con muốn trao đến mọi người thì chính họ đã làm tổn thương con và từ đó trái tim con cứ dần thu hẹp. Con tự xây cho mình một bức tường để muốn giữ khoảng cách với tất cả. Con luôn tự hỏi “hạnh phúc là gì? Mình phải sống như thế này mãi sao?”. Con luôn ước ao có được hạnh phúc chân thực và định nghĩa hạnh phúc của mình không phải vật chất mà là tinh thần. Con hay nghĩ đến những tháng ngày tuổi thơ vui vẻ, hồn nhiên và lại hỏi “tại sao mình không được như vậy nữa?”. Luôn có sức nặng nề trong tâm mà con không biết phải làm thế nào để giải quyết. Vì bản thân có vấn đề nên con đã gây ra đau khổ cho những người xung quanh con. Con thấy mình sai, hối hận và thất vọng về bản thân. Con đã luôn cầu nguyện với Phật và Bồ Tát Quan Thế Âm gia hộ cho con tìm được vị Chân Sư trong cuộc đời này. Con đã lang thang đi tới các chùa để tìm cho được người Thầy đó nhưng mãi không thấy. Có những lúc con đã bật khóc vì cô đơn trong con đường tâm linh của mình.

 

 

Và rồi, cảm tạ đức Phật Thích Ca và Bồ Tát Quan Thế Âm đã đưa con đến với Sư Ông trong một ngày đẹp trời. Lúc đó, con đang quá vô vọng thì ánh sáng đã lóe lên khi con được tiếp xúc pháp môn thực tập Làng Mai trong khóa tu 5 ngày vào tháng 6 năm 2021. Con khóc rất nhiều, khóc như một đứa trẻ được tiếp xúc với pháp môn nhiệm màu của Sư Ông. Con đã rúng động khi nghe những lời giảng sâu sắc của quý thầy, quý sư cô tại Làng Mai Thái Lan và đồng cảm với những nỗi khổ của các thiền sinh trong khóa tu đó. Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, vậy mà con cứ như được sống trong thiên đường. Ánh mắt của con trở nên trìu mến và mọi vật xung quanh con như một bức tranh màu sắc sống động. Con như được ôm lấy và nuôi dưỡng trong những lời dạy sâu sắc của quý thầy, quý sư cô.

Sau khóa tu, con “say mê” đọc sách của Sư Ông quên cả giờ giấc, càng đọc con càng tâm đắc và hạnh phúc. Con cảm thấy tâm thức hạnh phúc của mình đang bị bỏ “đói” bấy lâu nay và lời dạy của Thầy đã giúp cho cái tâm thức đó có cảm giác dần được no hơn. Nhưng rồi thời gian sau đó, con ngẫm ra rằng nếu như mình cứ bay bổng và được ru êm ái trong câu văn của Thầy mà không chịu đi đôi với thực hành nghiêm túc thì có lẽ mình chỉ đang tiếp xúc với cái bóng mà thôi. Thế là con bắt đầu áp dụng sự thực tập cho bản thân và thấy rằng “con đường tu không thực sự dễ dàng”.

Khi lắng nghe sâu bản thân, con đã trồi sụp nhiều lần khi áp dụng sự thực tập chánh niệm trong đời sống hàng ngày và cố gắng tự nhủ “đừng thất vọng, hãy quay về hơi thở”. Khi quay về thân và tâm thì đồng nghĩa ta phải sẵn sàng đối mặt với niềm vui cũng như nỗi đau trong ta. Niềm vui thì không sao nhưng khi phải đối mặt với nỗi khổ, tổn thương, giận dữ thì thật không dễ dàng gì. Khi những đau khổ cứ trồi lên, con đã luôn gọi Bụt trong con giúp con ôm ấp, yêu thương em bé đáng thương này. Có lúc thành công nhưng có lúc thì không. Có thể chánh niệm trong con chưa đủ lớn để dang rộng vòng tay ôm ấp em bé đáng thương của mình.  

Mỗi khi có khó khăn, con lại ngồi nghe Sư Ông giảng hay chăm chú đọc sách. Nhờ đó, con bắt đầu quay lại thực hành với những phương pháp căn bản, thở thật chậm và lắng nghe sâu, sâu hơn nữa, yêu thương mình hơn nữa. Một khi bản thân được cân bằng, con dễ dàng mỉm cười trở lại. Sau mỗi lần thực tập như thế, con có thể sống sâu sắc và nhận diện được những điều hạnh phúc nho nhỏ xung quanh mà trước giờ con không để ý. Con trở nên trầm hơn, ít nói và hành động cũng nhẹ nhàng hơn. Điều đó đã làm chồng con rất vui và tiếp tục ủng hộ con thực tập theo con đường tu học của Làng. Kể từ đó, hạt giống thích làm thơ và vẽ tranh trong con được phát hiện. Con chưa bao giờ nghĩ mình có khả năng này.

Trong quá trình thực tập, con nhận ra rằng: khi có thể lắng nghe thân tâm của mình càng sâu sắc bao nhiêu thì ta có thể tĩnh lặng lắng nghe âm thanh và hình ảnh nhiệm mầu từ Đất Mẹ rõ ràng bấy nhiêu. Quả thật là vậy. Hít vào thở ra, sâu chậm, khỏe nhẹ, Đất Mẹ tuyệt vời, trời xanh mây trắng, chim hót lá reo, gió đùa với lá, nắng trải muôn nơi, ngồi yên tĩnh lặng, đôi môi mỉm cười.

 

 

Mỗi sáng thức dậy, khi nghe những chú chim hót líu lo hay nhìn ánh nắng mới nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ, con thấy mọi thứ sao mà đẹp và bình an đến vậy!. Có những lúc, năng lượng chánh niệm trong con bị chùng xuống, con rơi vào căng thẳng, thế là cả gia đình con cùng nhau đi ra ngoại ô, tìm tới những vùng đất có âm thanh của ếch ộp, châu chấu để lắng nghe những tiếng gọi của thiên nhiên như thế. Được tiếp xúc với hương thơm của những loài hoa cỏ dại, con cũng cảm thấy mình có sự liên kết với Đất Mẹ thân yêu, tâm như được cởi trói ngay lúc đó. Đất Mẹ đã nhiều lần hiến tặng cho chúng con ánh trăng rằm lung linh dưới mặt hồ tĩnh lặng. Nhìn thấy trăng, con thấy được hạt giống Bụt trong mình cũng sáng đẹp và thiện mỹ như vậy. Thì ra tìm đến Mẹ đơn giản lắm, chỉ cần ta muốn lắng nghe, muốn quay về thì ta có thể làm được ngay. Muốn là được, đó là sức mạnh của xứ sở hiện tại. Mẹ ở đây, thân ta ở đây, tâm ta đang ở đây, nhiệm màu đang xuất hiện.

 Sau khi duy trì sự thực tập lắng nghe để hiểu và thương bản thân mình được một thời gian, con bắt đầu có kiên nhẫn để lắng nghe người thương của con. Chỉ khi nhận diện về năm uẩn của tự thân thì mới nhận diện được những vấn đề trong mình để biết mình đang bị bệnh gì? tại sao đau khổ? sao cứ quanh quẩn lòng vòng? Và con bắt đầu hiểu rằng người thương của con cũng có những lúc như con. Khi những cảm xúc tiêu cực và tri giác sai lầm khuấy động trong tâm, làm sao để gọi ánh sáng của Bụt chiếu rọi và làm tan cơn bão đó. Nếu cứ loay hoay mãi trong vòng xoáy thì ta sẽ kiệt sức và sẽ phát sinh ra những hành động bất thường. Vì vậy, con đã hiểu được nỗi khổ và vất vả của những người con thương: chồng con, bố mẹ hai bên nội ngoại, anh em, bạn bè, mọi người xung quanh. Từ đó, những xung đột mẫu thuẫn ngày xưa dần dần được tháo gỡ, dù chưa thật sự hoàn toàn nhưng đã êm ái hơn nhiều. Con đã nhận ra rằng: Mọi tổn thương đều cần thêm thời gian để trị liệu. Mỗi ngày một ít rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

 Tháng 10 năm 2021   

Con,

Tâm Thuần Thiện