Thử tìm dấu chân trên cát

Tôi về lật lại trang xưa

bỗng nhiên tôi đón tôi trở về

dấu vết cứ điểm không còn

giấc mơ hôm qua lung linh ngàn ảo tượng

nhng bức tường che gió sương

tạo thành một không gian góc ấm

lửa nến lung linh

cười nhẹ hương trầm ngày nguyên đán

một bữa cơm trời mưa

hương tía tô

thu tóm quê nhà sắc, hương, hơi thở,

biên giới tháo tung

bàng hoàng

một buổi trưa giông tố về, chớp lòe trình bày hiện thể

mt trời hôm nay có còn mặt trời hôm nao

hoàng hôn – chim về bóng in

hai mốt thời gian nối nhau

đẩy tôi nhẹ nhàng thoát ra

ngõ mới

màn lưới giăng trời buông bắt hư không    

bỗng nhiên rủ thành tơ liễu

mấy cụm mây chiều kéo nhau

về đỉnh núi

tôi về lật lại trang xưa

lửa đốt mảnh chứng thư

a phép trần gian trước sau vẫn là vô hiệu

gió thổi mau

xa tít biển khơi, cánh chim nào vội vã

ta ở đâu?

điểm quy tụ là nhớ thương

nhà

ôi quê hương tuổi nhỏ đồi xanh um cỏ dại

lá tía tô thơm

hương mùa thu mới chín

bàn chân nhỏ lá non giọt sương

lá thư gửi về, tiếng trống cầm canh

một trời hoa vàng trong hạt cải

chắp tay tôi để hoa nở trên búp tuyệt vời.

“Một trời hoa vàng trong hạt cải”, câu này làm tôi nhớ bài Bướm bay vườn cải hoa vàng. Hình như “vườn cải hoa vàng” là hình ảnh quê hương rõ rệt nhất trong ký ức của tác giả. Thiền sư Khánh Hỷ đời Lý cũng có dùng hình ảnh hạt cải:

Càn khôn tận thị mao đầu thượng

Nht nguyệt bao hàm giới tử trung.

(Càn khôn đặt trọn đầu sợi tóc

Nht nguyệt nằm trong hạt cải mòng.)

Hạt cải của thiền sư Khánh Hỷ thì chứa đựng mặt trời mặt trăng, còn hạt cải của thầy Nhất Hạnh lại chứa trọn một trời hoa cải. Bài thơ Tôi về lật lại trang xưa nghe Thầy nói đã được viết trong chuyến đi vận động hòa bình năm 1971. Tháng 9 năm đó, tôi còn nhớ, chính phủ Sài Gòn báo tin cho các nước Pháp, Anh, Nhật, Mỹ, Gia Nã Đại cùng các nước Tây Âu là đã vô hiệu hóa thông hành của thầy Nhất Hạnh. Ta thấy dấu tích đó trong hai câu:

lửa đốt mảnh chứng thư

a phép trần gian trước sau vẫn là vô hiệu.

Cuộc vận động nhọc mệt, mỗi đêm ngủ tại một thành phố khác nhau, giấy thông hành vô hiệu hóa, tác giả thấy nhớ nhà, không biết đi về đâu, ao ước một bữa cơm trời mưa, hương tía tô thu tóm quê nhà sắc hương hơi thở. Nhớ nhà, chắp tay lại cầu nguyện. Hình ảnh tôi ưa thích là hình ảnh hai bàn tay úp lại thành búp sen: chắp tay tôi để hoa nở trên búp tuyệt vời.