Thử tìm dấu chân trên cát

Tâm nguyệt

xôn xao, trời dậy hoàng hôn mới

mắt biếc, chim chuyền lá thủy tinh

thức giấc lãng quên

hồn rựng sáng

hồ Tâm lặng chiếu Nguyệt thanh bình

Đây là nụ cười của người ốm lâu ngày mới dậy. Đó là vào năm 1973 sau cái chết của thầy Thanh Văn. Thầy Nhất Hạnh thương mến thầy Thanh Văn hơn một người em ruột. Cái chết của thầy Thanh Văn khiến thầy Nhất Hạnh đóng cửa hơn hai tháng trời. Chúng tôi tôn trọng sự im lặng của Thầy, không dám nói chuyện, hủy bỏ tất cả mọi cuộc viếng thăm và gặp gỡ đã định trước giữa Thầy và các bạn trong những giáo hội và tổ chức thân hữu. Một buổi chiều nắng tốt, Thầy mở cửa và tự đi nấu trà. Lúc đó có anh Jim Forest và có Laura Hassler ghé tới thăm, Thầy liền mời họ uống trà và đi ra bờ sông. Ở bờ sông về Thầy viết bài Tâm nguyệt.