Chim về tổ ấm

(Trích những lá thư gởi Thầy và các huynh đệ của các sư anh, sư chị và sư em từ nhiều trung tâm thuộc Làng Mai)

Kính bạch Thầy,

Kính thưa đại chúng,

Vào đầu an cư, con phát nguyện chỉ thực tập một điều thôi, đó là: DỪNG SUY NGHĨ và TẬP THỞ. Thật là vui vì sau đó Thầy cũng dạy chúng con về sự thực tập dừng lại đài phát thanh NST (Non-Stop Thinking: suy nghĩ không dứt) ở trong đầu mình.

Đối với con, cái đài phát thanh làm việc không ngừng nghỉ này là trở ngại lớn nhất làm cho con không tiếp xúc được với những mầu nhiệm của sự sống trong giây phút hiện tại. Nhiều lúc, khi nhìn lại một ngày đã qua, con có cảm giác như con đã không có mặt thật sự cho những gì diễn ra trong ngày. Tâm con rất dễ bị phân tán. Có khi gần xong bữa ăn con mới nhận ra nãy giờ con hoàn toàn không có mặt cho bữa ăn, tâm con mải mê đi về quá khứ hoặc tương lai. Con cảm thấy tâm mình như có mây mờ che phủ và nó chật hẹp quá chừng.

Nhưng con cũng nhận thấy mỗi khi con nhận diện được điều đó khi nó phát khởi thì tự nhiên tâm con lại trở nên sáng tỏ, thoáng đãng. Ánh sáng chánh niệm giống như tia nắng mặt trời xuyên qua lớp mây mù. Vì vậy mà con quyết tâm thực tập theo dõi cảm thọ của mình trong ngày. Mỗi khi con thấy mình đang mơ màng hay cảm thấy chật chội, khó chịu ở trong tâm là con trở về theo dõi hơi thở. Cách này rất hiệu quả đối với con. Con còn có một công cụ rất hữu hiệu nữa, đó là thi kệ. Mỗi khi con sử dụng thi kệ khi làm các công việc hàng ngày thì con có khả năng trở về với giây phút hiện tại ngay lập tức. Những bài thi kệ còn có tác dụng tưới tẩm những hạt giống thương yêu và niềm vui trong con, nhờ vậy mà năng lượng chánh niệm trong con mỗi ngày một lớn. Ban đầu khi thực tập thì con hay quên lắm, nhưng bây giờ thì con nhớ đến thi kệ nhiều hơn.

Con còn có một niềm vui nữa, đó là sự thực tập Ba cái lạy. Thật là mầu nhiệm khi thấy được khả năng nuôi dưỡng và trị liệu của đất Mẹ! Mỗi ngày đất Mẹ đưa con trở về để tiếp xúc với mạch sống đang tuôn chảy và đôi khi đất Mẹ cũng mang đến cho con những món quà đầy bất ngờ.

Cách đây một tháng, con đã nhận được một món quà như vậy. Đó là khi con đang lạy xuống để tiếp xúc với đất Mẹ đồng thời quán tưởng về người mẹ huyết thống của mình. Mẹ của con thường hay buồn và dễ bị trầm cảm. Trên bề mặt trí năng thì con có thể hiểu được nỗi buồn của một người được sinh ra tại nước Đức vào năm 1939 – khi mà chiến tranh thế giới thứ hai bắt đầu bùng nổ. Nhưng trong lúc lạy xuống và quán tưởng về mẹ, bất chợt con chạm tới một điều gì rất lạ. Con cảm được rõ ràng nỗi đau của mẹ ở trong con.

Mẹ con được sinh ra ở một thành phố lớn của nước Đức – nơi chuyên sản xuất vũ khí chiến tranh. Khi quân Đồng minh biết được điều đó thì họ tổ chức nhiều cuộc công kích xuống thành phố. Và mỗi khi sắp sửa có trận công kích thì còi báo động rú lên để báo cho người dân nhanh chóng chui vào trong các hầm tránh bom. Nhiều khi, chuyện này xảy ra nhiều lần trong ngày, có khi người dân phải ở trong hầm cả ngày hoặc hai, ba ngày. Cho đến bây giờ, mẹ vẫn bị ám ảnh bởi tiếng còi báo động của thời chiến tranh, mỗi khi nghe tiếng còi hú là mẹ rất căng thẳng và lo sợ. Chỉ cách đây một vài năm, lần đầu tiên mẹ mới chia sẻ với con. Mẹ con kể khi mẹ mới bốn tuổi, có một ngày còi báo động rú lên và tất cả mọi người đều chạy vào hầm trú ẩn. Nhưng hôm đó bà ngoại, mẹ ruột của mẹ cùng một em gái mới sinh không kịp chạy vào hầm, và bị hàng loạt quả bom rơi xuống rất gần, xung quanh họ nhà cửa đều bị đốt cháy. Khung cảnh lúc đó thật hoảng loạn và điêu tàn. Đến bây giờ mẹ vẫn không thể nào quên được những hình ảnh đó và vì vậy mà từ trước đến giờ mẹ không chia sẻ được với con.

Khi con lạy xuống và tiếp xúc với đất Mẹ, con chợt cảm nhận được nỗi lo lắng, sợ hãi của mẹ đang có mặt trong con lúc đó. Con thấy được hình ảnh của mẹ khi còn nhỏ đang hiện hữu ở trong con. Tự nhiên, con thấy thương mẹ vô cùng. Con đã có thể ôm ấp mẹ cùng với nỗi sợ hãi trong con một cách dịu dàng, đầy tình thương. Và lúc đó, con thấy rõ rằng đây chính là một trong những yếu tố khiến cho tâm con lúc nào cũng như có mây mờ che phủ.

Ngày hôm đó, con tiếp tục quán chiếu về tổ tiên đất đai của mình. Tổ tiên của con là kẻ xâm lược mà cũng đồng thời là nạn nhân của chiến tranh. Họ cũng từng phải trải qua những gì mà mẹ của con đã trải qua. Nhưng đồng thời trong họ cũng có ý chí mạnh mẽ và quyết tâm thay đổi cuộc đời mình theo hướng tích cực và ý nghĩa hơn. Con cũng nhận thấy tổ tiên bên nội của con là người Ý – tổ tiên con cũng đã từng tham gia lực lượng Đồng minh chống phát xít và bị phát xít Đức sát hại. Con thấy được lòng can đảm của tổ tiên, quyết đi theo những gì mà họ tin là chính nghĩa và cần phải theo đuổi. Tất cả liệt vị đều có mặt trong con, con là sự tiếp nối của tổ tiên. Con có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng, căm hờn cũng như ý chí, hy vọng và tình thương yêu của tổ tiên. Trong con bỗng tràn đầy tình thương đối với tổ tiên của mình, và con cũng cảm thấy rất hạnh phúc vì con đã có thể tiếp xúc và hiểu được tổ tiên của mình một cách sâu sắc.

Giờ đây, mỗi khi có một nỗi sợ hãi hay lo lắng khởi lên khiến cho con đánh mất mình con nhớ lại những gì con đã cảm nhận được khi con thực tập Ba cái lạy hôm đó. Điều này giúp cho con có thể chấp nhận và ôm ấp những cảm thọ với tình thương và năng lượng chánh niệm mà không để bị kéo đi. Con ý thức rằng một quá trình trị liệu đang diễn ra không những đối với con mà còn đối với tổ tiên trong con. Điều này khiến con vô cùng biết ơn Thầy và Tăng thân.

Mỗi ngày sống trong Tăng thân, con được nuôi dưỡng bởi các sư anh, sư chị, sư em của mình. Dòng sông Tăng thân đang đưa con đi tới mỗi ngày trong sự thực tập. Nhờ có Tăng thân mà nhiều bông hoa đã nở trong vườn tâm của con, và chắc chắn là sẽ còn nhiều bông hoa nữa sẽ nở trong tương lai. Con hạnh phúc vì con đã về, con đã tới.

Con của Thầy và Tăng thân,

Trăng Diệu Lý

ZZZ