Lá thư Làng Mai 39 – 2016

Đến tìm tôi ở khoảng giữa lưng đồi

Chân Lân Nghiêm

Dạo này tôi hay di chuyển, ở nơi này một ít, nơi kia một tẹo nên gia đình và bạn bè cứ chào nhau bằng câu hỏi tôi đang ở đâu, muốn tìm tôi thì phải thế nào.

Tôi ước gì mình không cần đi đâu cả, chỉ ở đó đợi bạn, có mặt cho hết thảy những người tôi thương. Mà cũng lạ, cái nơi tôi muốn đến hay luôn nghĩ về là ngôi nhà trong thung lũng vùng bờ đông. Mùa này nhà có nhiều tuyết, mà mùa xuân thì đầy tiếng chim, mùa hạ có suối, mùa thu bầu trời sẽ vàng.

Vậy đó, nơi tôi đang nằm là một thế giới có đủ bình an và những khoảnh khắc êm đềm. Buổi chiều có khi mưa giăng giăng qua những ngọn đèn đường. Chúng tôi sẽ gom mớ củi để dành từ mùa trước, băng qua khoảng sân đầy tiếng hít hà vì lạnh, rồi nhóm lửa. Ngôi nhà nhỏ trở nên ấm và thơm mùi khói. Có người bưng nồi cháo ra. Và tôi sẽ làm ly nước chanh gừng thanh thanh. Phải rồi, người bạn tôi mới khoe cây bạc hà nở bung trong chậu, tôi bứt vài lá, chà lên tay rồi cho chúng vào ly nước. Chẳng sao đâu, ly nước cũng đủ ngon vì có cả tiếng cười và niềm vui. Chúng tôi sẽ bên nhau hát vang qua mùa đông. Ở đó chúng tôi trao cho nhau một vài điều bé bé, chẳng có gì to tát cả, nhưng có nhiều niềm vui, tiếng cười, những tin yêu và chân thành. Mọi thứ đôi khi không cần hoàn hảo mà chỉ cần tự nhiên như thế.

Ở nơi đó có những ngày trời xanh và trong. Mùa này tuyết vẫn còn hào phóng lắm. Tôi thấy mình thôi tìm kiếm những xanh um. Tôi thấy lòng trong trắng, tinh tươm như mùa đông, như tuyết, sẵn sàng viết lên đó những giai điệu của mình. Tôi ngước nhìn từng hàng cây khẳng khiu, nghe cây nói về mùa rụng lá để sống qua mùa đông; học lời của cây khi sống hân hoan với gió, với mưa. Mùa này đi vào rừng thì hơi khó. Nhưng có hề gì, tôi mặc chiếc áo dày lắm và ngụy trang mình thành một chú gấu mang giày đinh. Vậy là tôi đi thôi. Men theo những con đường mòn mà giờ đây chỉ còn băng đá; tôi tự hỏi, ở dưới chân tôi, đất mẹ có lạnh không, những ai đang nằm đó có lạnh không. Hay chính họ lại cười tôi cho những lo lắng vụn vặt ấy. Tôi đi thong thả, cẩn thận hơn chú chồn một chút, thấy cần nói với chú là mình đi chung ha, cho vui. Hạnh phúc không phải là đích đến, hạnh phúc là đi cùng nhau. Có những đêm mất ngủ tôi nhìn lên bầu trời, lắng nghe chuyển động của đêm mênh mông sâu thẳm; tôi thấy mình không còn tìm kiếm khôn dại như đã từng. Bất chợt tôi thấy hạnh phúc vì có sẵn đó một cánh rừng, có con đường đi, có một nơi thân thuộc với niềm vui, nỗi buồn để trở về.

Đôi khi tôi cũng nhớ bạn. Ở giữa cánh rừng tôi thầm thì tên của bạn. Thế là tôi ngồi yên bên hồ. Ai đó chuyền cho tôi ly trà nóng. Ai đó đang tập đi trên tảng băng dưới hồ. Ai đó mỉm cười. Tuyệt nhiên không có tiếng nói nào cất lên mà hơi ấm và thấu hiểu len vào trong từng lớp áo mùa đông. Không gian bao la và bát ngát. Tôi thấy gần hơn với bạn trong tim. Những kết nối diễn ra trong từng khoảnh khắc, nhẹ như cơn gió nhưng tôi biết bằng một cách nào đó bạn đã giữ lại giùm tôi những ngày đã qua. Và tôi mang ơn bạn. Trong phút giây ấy, tôi thấy nỗi đau dịu đi, ấm áp như ly trà nóng trong tay. Một ngày nào đó, tôi sẽ gói ghém hết thảy niềm vui và nỗi buồn, trao cho bạn; rồi bạn cũng sẽ làm vậy với tôi chứ! Để những xa cách không bao giờ là cách ngăn. Ngày vẫn tươi sáng và trong trẻo như vốn vẫn vậy.

Lần đầu tiên tôi biết mình đang ở khoảng giữa lưng đồi ấy. Tôi đã đi loanh quanh đủ lâu, đủ để nhận ra những thứ mình cần chỉ là những mộc mạc của buổi chiều trời không nắng, bãi cỏ thoai thoải mở ra chân trời rộng, vẽ lên một hoàng hôn sâm sẫm tím gom thành lãng mạn của ngày. Thế nên tôi thấy những điều mình tìm thường nằm ở đâu đó rất gần, gần lắm mà nếu không cẩn thận, tôi sẽ để mọi thứ trôi tuột qua kẽ tay trước khi kịp nhận ra. Tôi mang ơn buổi chiều, tôi trân quý tháng ngày nên không còn muốn sống hời hợt mà biết chọn giữ niềm vui. Ngày trôi qua nhẹ nhàng thế thôi và lòng tôi không chút xao động. Bạn có đến tìm tôi ở đó không? Tôi đợi nhé!