Lá thư Làng Mai 39 – 2016

Buổi sáng

Chân Pháp Khả

Buổi sáng, nắng nghiêng qua tán lá, tạo thành những đốm râm – sáng rơi trên những con đường quanh co, tôi biết là những bông hoa nắng đã ra đời. Dưới mặt trời, loài hoa nào cũng nở bung ra như sứ mạng, ngọn núi nào cũng chứa cả một tâm hồn. Bình minh là bản hòa ca vi diệu của thời không. Tôi thấy giây phút này trôi qua thật nhẹ, và cái mát mẻ đầu ngày cũng là sự linh thiêng!

Buổi sáng, chim từ đâu về líu lo khắp lối. Em nghe trong tiếng hót là cả một niềm vui lớn, chúng hân hoan được có thêm một ngày nữa sống trên đời. Loài chim hay con người cũng mừng vui khi sống. Mỗi khi tấm lòng này bình thường và nông nổi, em lắng cõi lòng nghe chim hót, để lại thấy yêu đời trong từng phút đổi thay!

Buổi sáng, tôi ngửi được cái mùi thơm của đất, cái hương thầm, rất quen. Chỉ có quê hương mới có được cái mùi đặc trưng như thế. Bước chân nhờ đó mà cẩn trọng, để cảm nhận, hoặc là để tương phùng. Khi để một chút hồn mình vào hoa cỏ, chúng thật là những người bạn thân quen. Tôi thích cái hòa quyện của đất và cỏ hoa hơn cả. Đi đâu về mà nghe cái hương thân thương đó là thấy ấm lòng, như là được chở che!

Buổi sáng, hương vị của chén trà mầu nhiệm quá, nhấp một ngụm rồi như kết nối với bao giọt mồ hôi. Em uống trà để biết mây là tri kỷ của đời em, để nhận ra tình thương hoàn vũ, trở thành chung với những khoảng cách trên đời. Thế giới là gì, là sản phẩm, hay là một ý nghĩ vẩn vơ. Chẳng có ai mập mờ như thế cả, đúng không? Nhưng uống trà với nguồn tâm trong lắng, dừng hẳn mọi kiếm tìm, thì thế giới sẽ chuyển mình trong cái vị ngọt đắng thiêng liêng!

Buổi sáng, tay nắm lại giữa trời lập đông, tôi thấy lâng lâng như sắp sửa lại lên đường. Sự sống vẫn chờ, hành trình hai ta đều kì lạ, mà giống nhau. Mặt đất là một đường tròn, hễ nói hành trình thì phải nói tới muôn trùng gặp lại. Qua những tháng ngày, những gì đẹp đều lắng sâu vào trí nhớ, trở thành những lối về trong những phút chênh vênh.

Buổi sáng, trang sử cuộc đời vừa được mở ra, chờ những buồn vui tôi phủ đầy trang giấy trắng. Có khi lòng đau nhói, tôi quên mất vầng sáng trên cao. Những thứ ta gặp trên đời, chút gì là hạnh phúc, chút gì như niềm đau. Ta mênh mang từng nghĩ chúng là những xúc cảm không chung một bầu trời. Niềm đau là những gợn sóng lăn tăn đến đi trên đôi mắt, hoặc đã cài then khóa cánh cửa tâm hồn. Đôi lúc chỉ cúi đầu, chẳng cần chi lời nói. Vậy mà vẫn muốn viết lên những lời thật đẹp, cho buồn vui dung hòa. Hạnh phúc và niềm đau là hai mặt của tờ giấy sử. Có lẽ tình thương là thế, qua những lần thử thách thì mới thấy đẹp hơn!

Khi em và người thương có những cách ngăn xa vời vợi, thì buổi sáng vẫn còn, niềm ủi an duy nhất. Khoảng thời gian quên đi cái lây lất ngày qua. Lúc đó chỉ cần một con đường vắng, vài chiếc lá rơi, nghe tiếng chuông vẳng từng hồi, là đủ. Thiên nhiên hùng lực hàn gắn được những mảnh vỡ tưởng chừng như không thể. Bước chân gửi cho đất những va vấp nhiều lần, mà trái tim không hề đổi. Nhờ đất trời, em tìm lại bản chất của tình người quý giá. Thật là những tấm lòng cao cả. Tôi nghĩ đến đất, nhớ đến sự trở về, một cái gì bao dung, sâu lắng.

Buổi sáng, tôi muốn làm thơ, nhưng nhớ đến câu: “Xin đừng nghe lời thi sĩ…” thì một chút ngần ngại, tuy không phải nhà thơ nhưng sợ người khác không tin mình. Có thể tôi hiểu sai ý thơ tác giả. Mà đã có người không tin mình rồi đó chứ! Thế mà cái sợ chỉ đến một chút, rồi đi, vậy thôi!

Buổi sáng, nơi em bắt đầu sứ mạng không cho một ngày oan uổng qua đi, nơi em dựng xây một góc an lành cho thế giới. Nó đẹp như những năm tháng đầu đời của bé thơ. Chẳng có miên trường nào rơi trên tâm tư cả. Tôi nhớ đến Bụt, Người của những buổi sáng thật an lành. Sinh ra đời không phải để đếm những vết thương, mà để làm bé thơ có mặt cho buổi sáng. Vầng dương lên như mở hội, tôi bắt đầu nuôi lớn những không gian. Em hãy hướng mắt về mặt trời, quy phục trước một cái gì là cội nguồn cho tất cả, lập nguyện yêu thương, để biết ơn, và để thấy mình không lỗi hẹn!