Lá thư Làng Mai 37 – 2014

Niềm thương

Chân Tài Nghiêm

Thương mình thương người

Hiện giờ con đang được biểu hiện ở Viện Phật Học Ứng Dụng Châu Âu tại Đức (European Institute of Applied Buddhism in Germany), nghe cái tên cũng le thiệt nhưng thành viên thì cũng có vài người “bé tèo teo” như là con. hì.hì…

Con có mặt ở đây được ba năm rồi. Với khoảng thời gian đó con nghĩ thật không đủ dài để hiểu nhiều về nơi này: đất nước, văn hóa, con người và cả ngôn ngữ nữa. Nhưng có một điều mà con luôn biết rõ đó là con rất thương ngôi già lam này. Con thương những thành viên trong gia đình Học viện của con. Con thương mấy con đường mà con hay đi qua đi về, con thương mấy cái cây ở trước phòng con ở… Con thương và trân quý hết những gì mà quý thầy quý sư cô và các anh chị em của con đã đóng góp xây dựng Học viện cũng như xây dựng cho nhau.

Con thương những lúc nhà (Học viện) gặp chuyện, có những khó khăn nhỏ xíu, nhưng cũng có những chuyện to đùn. Vậy đó mà chúng con cũng vượt qua được, con xin ghi nhận rằng tăng thân mầu nhiệm thật.

Cổng vào EIAB
Cổng vào EIAB

Con thương kính sư mẹ Chân Đức và sư cha Pháp Ấn con lắm, những bậc anh chị lớn đang có mặt đó cho chúng con, đang nâng đỡ anh chị em trẻ chúng con mỗi ngày với tất cả tình thương và sự bao dung. Con có một người Thầy quá lý tưởng, con có tăng thân ấm cúng, dễ thương để sống và thực tập cùng. Con có con đường sáng để đi và con đang được bước những bước rất rõ ràng trên con đường đó. Con đi tu như vậy thật không uổng tí nào. Ở đây con có bạn để chơi cùng, học cùng, con có người để tâm sự, chia sẻ cùng khi có chuyện buồn hay những thắc mắc, những thao thức trong lòng. Như vậy là đầy đủ quá rồi.

Năm nay con được 21 tuổi, vậy mà cũng có lúc con còn khóc nhè vì nhớ nhà, nhớ ba mẹ nhiều, nhất là đang sống xa quê nữa. Nhưng tình thương của quý sư cô, sư chị, sư em thì luôn có sẵn đó cho con, nhờ vậy mà con có thể vượt qua được. Con cảm nhận được thật nhiều năng lượng ấm áp của sự bảo bọc, che chở và ôm ấp của các vị. Con thầm biết ơn điều đó.

Đây là nhà của con, là gia đình của con. Chúng con là anh chị em của nhau và đều là con của đất Mẹ thân yêu. Con cảm ơn Đất Mẹ đã cho con được biểu hiện và cũng làm cho anh chị em của con được biểu hiện cùng con để con có bạn cùng tu. Đất Mẹ luôn nuôi dưỡng và ôm ấp anh chị em chúng con, con xin nguyện ghi lòng. Con thấy nhờ đi tu mà con có thêm thật nhiều bạn. Bạn của con thì lớn tuổi, nhỏ tuổi, bằng tuổi đều có cả, và đều là những người bạn tốt, con thật sự yêu quý các bạn của con. Và đây cũng là điều mà con thích nhất khi con được ở trong chùa.

Và cũng nhờ đi tu con có cơ hội được biết thêm nhiều thứ. Con biết thương yêu chính bản thân mình hơn và vì vậy, con biết cách yêu thương mọi người và mọi thứ xung quanh con hơn. Con biết mình phải làm gì khi mình có những cảm xúc mạnh, khi giận hay đang buồn chán, cô đơn, trống trải hoặc có những câu hỏi, những thao thức v.v… nổi lên trong lòng. Con tập trở về tự mình xử lý chúng, nếu cần thì con sẵn sàng nhận sự trợ giúp của những người xung quanh con. Có lúc con làm tốt nhưng có lúc con làm cũng chưa hay, con sẽ học hỏi thêm.

Có một tin tốt nữa, theo con nghĩ, là con siêng năng hơn, gọn gàng hơn trước kia, trước khi con đi tu. Nếu mẹ con biết được chuyện này chắc mẹ con sẽ mừng lắm đây. Nói tóm lại, nhờ đi tu mà con trở thành một người tốt hơn một chút. Những hạt giống tốt trong con được biểu hiện nhiều hơn và những tập khí chưa được hay, chưa được đẹp nó giảm xuống phần nào. Con nghĩ vậy là ổn, đi tu vậy là có kết quả khấm khá rồi.

Học viện đẹp và thú vị lắm

Ở Học viện các khóa tu diễn ra rất thường xuyên và đều đặn. Mỗi cuối tuần đều có các lớp học của quý thầy, quý sư cô giáo thọ và cả giáo thọ cư sĩ hướng dẫn. Con thấy thiền sinh về càng ngày càng đông hơn và họ có rất nhiều lợi lạc trong sự tu học. Có những thiền sinh lâu lắm họ mới có cơ hội trở về lại Học viện, có thể là sau hai, ba hoặc bốn năm. Khi những người này trở lại Học viện họ có nhiều ngạc nhiên lắm vì Học viện hôm nay khác xa với Học viện những năm đầu. Học viện có nhiều thay đổi, họ cảm nhận được sự chuyển hóa và trị liệu nơi toà nhà này.Những nguồn năng lượng lạnh lẽo và nặng nề trước đây của tòa nhà đã được thay thế bằng sự nhẹ nhàng, tươi sáng hơn, bình an và ấm cúng hơn. Điều này đã giúp cho họ có thêm nhiều niềm tin vào sự chuyển hóa và vào tăng thân.

Các lớp học (course) diễn ra mỗi cuối tuần và có những tuần có tới 3 lớp cùng lúc. Những lúc như vậy, chúng con làm việc nhiều hơn một chút. Mỗi lớp có mỗi đề tài tu học khác nhau và thời khóa cũng khác nhau nhưng có những giờ căn bản cố định dành cho toàn thể đại chúng như là giờ ăn cơm, thiền hành, im lặng hùng tráng thì phải giống nhau.

Khi mới gia nhập vào gia đình Học viện, con có nhiều bỡ ngỡ trong cách tổ chức lắm. Vì đây là Học viện nên có rất nhiều lớp học và cách tổ chức thì có hơi khác một chút. Để làm quen, con cần phải có thời gian dài để học hỏi và thích nghi.

Trong năm có một vài khóa tu dành cho gia đình rất vui và thú vị. Có nhiều con nít và thanh thiếu niên (teenager) cùng tham gia tu học với tăng thân. Gần đây nhất có khóa tu gia đình (family retreat) diễn ra trong mùa Tết Tây. Có khoảng 200 người cùng tới với nhau, cùng nhau tu học trong một tuần rất là “xôm tụ”  và có nhiều hạnh phúc để đem về nhà. Ở đây 200 người là đã khá đông cho một khóa tu. Vì thiền đường nhỏ nên chúng con dùng tạm hành lang của tòa nhà để làm thiền đường, dù không lớn hơn bao nhiêu nhưng cũng tạm ổn. Tuy ngồi hơi chật nhưng mà vui và ấm cúng.

Trong khóa tu này, con cùng với hai anh chị, nhận chăm sóc các em tuổi mới lớn. Nhóm này có 16 em, có nhiều em phải đi một quãng đường dài để tới đây: như có em tới từ Holland, England, nhiều tỉnh khác của Germany và đều dùng ngôn ngữ chung là tiếng Anh. Về chương trình thì chúng con đã chuẩn bị kỹ trước đó rồi cho nên khóa tu diễn ra khá suôn sẻ.

Trong nhóm có những em mới đến lần đầu tiên và hơi bỡ ngỡ. Cũng có nhiều em đã tham dự chương trình thanh thiếu niên (teenager program) ở Học viện nhiều lần, từ lúc 12, 13 tuổi cho đến 15 tuổi hay từ 14, 15 tuổi cho đến 18 tuổi .v.v..  và cũng có các em sinh hoạt với chương trình trẻ em (children program) cho đến khi thành 12, 13 tuổi thì được chuyển qua sinh hoạt với thanh thiếu niên.

Trò chơi Olympics Làng Mai
Trò chơi Olympics Làng Mai

Có những em sinh hoạt rất thường xuyên với mình.Mỗi khi có khóa tu gia đình hay những sinh hoạt cuối tuần cho thanh thiếu niên thì các em ấy đều tham gia. Con thấy rất vui vì con biết các em ấy có niềm vui và họ biết cách chế tác niềm vui khi ở đây cùng thực tập chung với tăng thân. Thêm nữa, theo con nghĩ đó là vì ở đây có rất nhiều người tu cũng trẻ như họ, cũng hồn nhiên vui tươi, sống rất lành mạnh và nhất là có tình huynh đệ, biết sống hài hòa với nhau.

Trong lần chơi với các em đợt này, có nhiều sinh hoạt vui ơi là vui, thích nhất là đi rừng. Có hai điều cũng khá ấn tượng đối với con. Điều thứ nhất là buổi Làm Mới của các em với ba mẹ. Con đã rất xúc động. Buổi lễ diễn ra dễ thương và đẹp lắm. Trong buổi Làm Mới ấy, các em có cơ hội để nói ra được những gì trong lòng mình với ba mẹ, những gì sâu kín trong lòng mà bình thường thì không dễ để có thể nói ra. Nhưng khi ngồi trong một vòng tròn có rất nhiều tình thương, sự yểm trợ và sự lắng nghe của tất cả mọi người trong đó có ba mẹ mình (và cả những ba mẹ khác) thì các em đã nói ra được những khó khăn trong lòng và cũng đã nói được những lời yêu thương và lòng biết ơn của mình đối với ba mẹ. Ba mẹ cũng có cơ hội tương tự như vậy. Khi mà hai bên đã mở lòng ra chia sẻ để hiểu và thông cảm cho nhau, thấy được cái đẹp của nhau, trân quý nhau, không đòi hỏi nhau nữa thì sự truyền thông và hạnh phúc có mặt liền trong mỗi người. Có rất nhiều người khóc vì cảm động quá.

Sau buổi Làm Mới, mọi người ai cũng tươi cười vui vẻ, mọi thứ đều được làm mới trở lại. Trước khi rời thiền đường, họ tới cảm ơn chúng con cũng như tăng thân đã cho họ một cơ hội quý báu này. Đối với con thực sự thì con được nuôi dưỡng rất nhiều từ sự thực tập của các em thiền sinh đó. Khi con thấy được sự chuyển hóa, trị liệu trong họ, họ nở được nụ cười, có thể truyền thông được với gia đình họ thì đó là một món quà lớn mà họ đã đem tặng cho con cũng như anh chị em chúng con. Trong khóa tu, dù làm việc có hơi vất vả nhưng rất xứng đáng. Con ước chi có thêm thật nhiều gia đình có cơ hội như vậy, và cũng ước chi các em ai cũng tìm ra được lối thoát cho những khó khăn, bức xúc của mình, có con đường sáng đẹp để đi và tìm được niềm vui lành mạnh trong cuộc sống.

Điều ấn tượng thứ hai của con là vở kịch. Chúng con có tập chung với nhau một vở kịch cho buổi văn nghệ đêm giao thừa. Chúng con chọn chương “Đỉnh Cao Nghệ Thuật” trong sách “Đường Xưa Mây Trắng” để dựng kịch (chương con thích nhất). Chúng con tập kịch với nhau vui không thể tưởng tượng nổi. Các em đóng góp nhiệt tình lắm nên anh chị em chúng con cũng đã chơi hết lòng. Con thấy nhờ tập vở kịch chung với nhau nên tất cả mọi người đều có cơ hội chơi chung nhiều hơn, không còn ngần ngại nhau nữa, gần gũi hơn, thân thiện, cởi mở với nhau hơn và kết quả tốt đẹp cuối cùng là trở thành bạn của nhau.

Nhân dịp này con cũng muốn tỏ lòng biết ơn của con những người gần gũi, chăm sóc, nâng đỡ con nhiều nhất đó là quý sư mẹ, quý sư cô hiện tại nơi con đang tu tập. Đặc biệt hơn nữa, đó là con muốn cảm ơn thật nhiều đến quý sư cô trước đây đã chăm sóc con, dạy cho con đủ thứ từ lúc con xuất gia. Lúc đó con mới 15 tuổi, người ta gọi đó là tuổi dậy thì, con biết tuổi này cũng hơi khó. Có thể tưởng tượng là trong một ngày có rất nhiều mùa, thay đổi liên tục, lên xuống không ngừng. Quý sư cô chắc chắn là đã vất vả với con, vừa tốn hơi tốn sức, còn con thì lại cứng đầu. Con nghĩ có lúc con cũng không dễ ngoan ngoãn nghe lời, lại còn gây ra đủ thứ chuyện nữa… Con thành thật xin lỗi quý sư cô, con cảm ơn quý sư cô đã kiên nhẫn với con.