Rửa bát là niềm vui

Trí Đức

Rửa bát là một nghệ thuật, người rửa bát là một nghệ sĩ.

(Thư gửi con gái Tường Vi)

baby-washing-dishesSau bữa tối, mẹ cho Moon lên gác. Ở dưới nhà, bố thong thả rửa từng chiếc bát. Rửa bát cũng là một nghệ thuật, vì nếu để ý một chút, nó sẽ mang lại hạnh phúc ngay trong phút giây hiện tại.

Biết cách rửa ở đây không phải là cách rửa cho sạch mà rửa làm sao ta có được sự an vui đó. Xoay nhẹ chiếc búi một vài vòng, lật từng chiếc bát nhẹ nhàng, nước từ vòi chảy ra mát lạnh bàn tay. Đôi lúc trong tâm xuất hiện “ý muốn” rửa cho thật nhanh “để xong” còn ra uống một ly trà. Bố lại để ý vào hơi thở, buông suy nghĩ đó. Bởi bố biết nếu vội vàng rửa cho xong để ra uống trà thì lúc uống trà bố sẽ lại vội vã làm một việc khác, và cứ thế cả ngày bố vội vã. Khi con lớn, đọc những dòng này, bố hy vọng con sẽ hiểu được điều đó.

Cả đời ông bà đã như vậy  con ạ, lúc nào cũng vội vàng. Thấy con cháu đến chơi vội vàng, biết ngày mai có họ hàng ở quê lên chơi mà cả đêm thao thức không ngủ được. Chính vì vậy bố để ý hết tâm ý vào rửa bát, thật vững chãi và thảnh thơi. Vì nếu hạnh phúc được trong khi rửa bát thì khi uống trà cũng sẽ hạnh phúc. Nếu uống trà hạnh phúc thì con đặt từng bước chân đến trường cũng sẽ hạnh phúc. Con sẽ hạnh phúc được nghe cô giảng bài, được viết những dòng chữ yêu thương…

Rửa chỉ để rửa thôi mà nhanh thế, thoáng một lát đã không còn chiếc bát nào. Mọi thứ đều nằm trên trạn bát tinh tươm. Đi ra ngoài phòng khách, thấy cô con gái năm tuổi đang chơi. Lặng lẽ nhìn cô mà sao yêu thế, yêu cái cách cô ấy hồn nhiên tắm cho mấy “em búp bê”. Nhớ có lần cô con gái nói: “Con muốn giúp mẹ rửa bát, con muốn làm người lớn”. Bố đến gần con nói: “Con muốn làm người lớn, nhưng giờ bố muốn được như con đó”. Bố thấy thật vui khi nhìn con tắm cho mấy em bông”. Con gái nói: “Bố bảo con, nếu muốn mình sẽ làm được mà. Bố vào tắm cho em búp bê đi”.

Chợt có một “cái ngại” xuất hiện trong đầu, “cái ngại” này nó ngăn tôi trở thành một “em bé”, “cái ngại” này nó bảo với tôi là “tắm cho búp bê có gì thích đâu, trò trẻ con”.  Ngay lúc đó tôi lại để ý vào hơi thở và buông suy nghĩ ấy. Con gái “gạ” bố  chơi trò “Bố Mẹ” và cùng nhau tắm cho bốn em búp bê. “Người Mẹ” vừa nhập vai này cũng loay hoay cầm những dụng cụ cần thiết và tắm cho các em. Các động tác quen thuộc bố vẫn thấy. Bố có cảm nhận như Mẹ cũng đang là con và đang tắm cho các con mỗi lúc bố đi làm. Bố thấy mình như một em bé, bố thấy mình như một người bạn của con. Bố hạnh phúc cầm chiếc ca nhựa, múc nước từ cái lồng màn mà con bảo là chậu. Một niềm vui trong bố.

Rửa bát thật thảnh thơi:

Nước từ suối nguồn cao
Chảy ùa vào lòng bát
Xoay một vòng, khẽ hát
Rửa bát là niềm vui.

Có những vùng xa xôi
Phép màu, đôi thùng nước
Hai bàn tay hứng được
Từng giọt nước mưa rơi.

Rửa bát trong thảnh thơi
Yêu phút giây hiện tại
Để nghĩ suy dừng lại
Rửa bát thật thảnh thơi.

Bài thơ đã được tác giả phổ nhạc: