Để gió cuốn đi

Trí Đức

Không chỉ có vẻ đẹp về đêm, nếu chúng ta dậy sớm từ lúc mặt trời chưa mọc, từ lúc chị lao công chưa đẩy xe đi thu rác, từ lúc phố còn thưa người, từ lúc trên cầu có vài bóng người đẩy từng xe rau.v.v.. bạn sẽ thấy một ngày mới thật tinh khôi. Bạn sẽ thấy mình tươi mát khi được dang tay hít một vài hơi thở, được ngắm nhìn vẻ dịu dàng của thành phố lúc đó.

Gió sớm mai êm dịu và ngọt lành lắm. Trong tất cả chúng ta, có lẽ cũng đã từng được thưởng thức những cơn gió ấy. Nó đến và đi tự nhiên nên luôn cho chúng ta cảm giác sảng khoái và nạp thêm năng lượng cho một ngày mới.

Ngoài góc nhìn rất đẹp ở trên, còn có nhiều góc chụp khác trên con phố sớm mai. Nó nhỏ lắm, nhỏ đến mức nằm ngoài sự chú ý, chúng ta phải để ý mới thấy được. Như hôm vừa rồi, trong lúc thực tập thiền đi để chế tác phút giây thảnh thơi, có một chiếc lá khô như muốn theo đi cùng. Chiếc lá dường như cũng thích thú đặt những bước chân thảnh thơi lên đất, những bước chân vô ưu,  nhẹ nhàng xoa dịu cho đất Mẹ, người đã cho chúng hình hài chiếc lá này. Vì mới thực tập, nên chiếc lá khô tạo ra tiếng loẹt quẹt khi bước, khi chạy trên mặt đất. Bước chân ấy thật dễ thương và nghe thật vui tai.

Không biết chiếc lá khô có thấy gió nâng mỗi bước chân của mình không? Có thể lá biết, có thể lá cũng không biết nhưng khoảnh khắc nhìn chiếc lá thật thích. Rồi mấy hôm thôi, lá lại hòa mình về lòng đất để trở lại với hình hài một chiếc lá non mới.

Trên con phố còn im lìm, chợt có tiếng xe gầm lên lao vun vút trong vội vã. Vẫn giữ những bước chân và hơi thở, một nụ cười như thế. Từng đợt gió lại nâng mát đôi bàn chân.