Trước năm 2016

Con biết ba mẹ còn đó, con rất biết ơn

Chuông Mây – Hồ Bé Linh

Ba mẹ thương quý,

“Con biết ba mẹ còn đó, con rất biết ơn…”

Ba mẹ chưa hề vắng mặt trong cuộc đời con.  Từng giây từng phút khi tiếp xúc với sự sống, con biết rằng tình yêu của ba mẹ vẫn đang rưới hồng trong huyết quản của con. Tình yêu ấy vẫn còn đó nơi lòng bàn tay khi con ngửa ra, trong đôi mắt đen tròn tinh nghịch, trên vầng trán và trong mỗi tế bào bé nhỏ của con …

Mùa về, những bông hoa hồng thắm sắc chúm chím trên ngực áo của muôn người, con đứng nhìn rồi cười lặng lẽ… Vu lan năm trước, con thao thức mấy đêm mà không sao viết nổi một từ nào… Cuối cùng con cũng viết xong “ Vu Lan Trắng”. Khi ấy, con nghĩ “Vu Lan trắng” sẽ khép cánh cửa đau thương của con lại và con sẽ không viết một bài nào như “Vu Lan trắng” nữa. Nhưng dường như trong con nỗi đau vẫn còn chưa dứt. Vẫn còn đó cảm giác xuyến xao, bồi hồi khi khúc dạo đầu bài Bông Hồng Cài Áo vọng vút trong không.

“Một bông hồng cho em

Một bông hồng cho anh

Và một bông hồng cho những ai

Cho những ai đang còn Mẹ

Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn…”

Chẳng có giọt nước mắt nào ứa trên mi con cả. Vậy mà tận sâu thẳm tâm hồn con thèm biết bao hơi ấm từ vòng tay ôm Mẹ. Có Mẹ để người ta đừng cợt nhã, trêu ghẹo con là trẻ mồ côi. Con nghĩ con không phải là người duy nhất sợ phải mang thân phận mồ côi, ba mẹ à!

“Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi

Như đóa hoa không Mặt Trời

Như trẻ thơ không nụ cười

ngỡ đời mình không lớn khôn thêm

Như bầu trời thiếu ánh sao đêm”

Con bỗng nghĩ nhiều về lễ Bông Hồng Cài Áo, về mùa Vu Lan nồng nàn hương sắc … Trong ngày lễ Vu Lan, con sẽ đọc áng văn của Sư Ông và nghe bài hát Bông Hồng Cài Áo, con sẽ viết một bài cảm niệm nào đó rồi khóc, rồi cười và rồi đặt bàn tay lên ngực: “Ba mẹ có ở đây, con không buồn đâu”. Chắc con cũng sẽ lí lắc cười vì được cài hoa, dù là đóa hoa hồng hay hoa trắng.

 

Hoa hong

 

Chắc có lẽ vì con nghĩ ngợi và mong ước nhiều  quá nên mọi việc đã không xảy ra như con mơ mộng: Ngày Vu Lan hôm đó không hoa, không bài cảm niệm và không nỗi buồn. Con bị sốt và nằm miết trên giường hơn một tuần lễ sau những ngày lên núi.

Đã nhiều chuyện xảy ra để cho con trưởng thành và rắn rỏi hơn. Con hiểu trong mỗi bước chân con đi đều có niềm vui và có cả muộn phiền nên con học cách chấp nhận và đối diện ba mẹ à. Đôi khi con mềm yếu, thất bại, đáng thương giữa cuộc sống hối hả, xô bồ… Những lúc đó trái tim con tha thiết lời thương yêu, động viên của ba mẹ. Con hiểu, bất kỳ chuyện gì dù có tày trời đến mấy xảy ra, con cũng không đơn độc gánh gồng vì còn tổ tiên, ông bà, ba mẹ đang che chở… Dòng máu của cả dòng họ mỗi khắc, mỗi giờ đang luân lưu trong cơ thể con. Con đứng lên, nương vào sự yểm trợ ấy mà vượt thoát thử thách, có thể không ngoạn mục như một hiệp sĩ nhưng con tự hào vì tinh thần sống mạnh mẽ, xứng đáng là con gái của ba mẹ.

Ba mẹ trao truyền cho con những hạt giống quý giá của chân quê, của khiêm cung và của chính trực. Con hứa sẽ bảo hộ và trưởng dưỡng để hoa trái ngày sau thật tròn đầy.

Con đang sống những tháng ngày có ba mẹ trong từng nụ cười và hơi thở của con. Và, con xin thưa với ba mẹ rằng con đang có rất nhiều hạnh phúc ba mẹ ạ …

27/8/2014.

Chuông Mây – Hồ Bé Linh