Nụ cười đoàn tụ

 

(Nhật Ký Của Sư Út Đôn Nghiêm)

Pak Chong, ngày 11 tháng 10 năm 2010, ngày Sư Ông tới Pak Chong và cũng là ngày sinh nhật thứ 85 của Sư Ông.

Ngày hôm nay, con được cùng các sư chị sư em Út đi phi trường Bangkok đón Sư Ông. Nhóm của con gồm có sư cô Linh Nghiêm, sư chị Cẩm Nghiêm, sư út cây Sen Vàng Thương Nghiêm, sư út cây Sen Hồng Sung Nghiêm, sư út cây Sen Xanh Trăng Mười Sáu, sư út cây Ngô Đồng Nhất Nghiêm và con, sư út cây Sen Trắng Đôn Nghiêm cùng với sư em Trăng Mười Lăm, sư em Thảo Nghiêm nữa. Và cũng có  quý Thầy quý sư chú và các sư út bên nam.

cac chau thieu nhi thai lan dung don phai doan va chuan bi dang hoa-small 1

Chúng con được đi xe VIP đến sân bay và xe vào thẳng phòng đợi máy bay. Trong phòng đợi, chúng con được uống sữa và ăn bánh miễn phí từ quầy phục vụ. Ngon lắm ạ. Thú vị nhất là các em thiếu nhi mặc những trang phục truyền thống Thái Lan, dễ thương kinh khủng luôn. Trên tay các em là những vòng hoa thơm ngát dành để tặng cho Sư Ông và quý thầy qúy sư cô trong phái đoàn.

1 giờ 20 chiều, khi đại chúng và các sư út còn đang đứng thành một hàng dài sau lưng các em bé và đang hồi hộp đợi Sư Ông thì bỗng nhiên sư cô Đẳng Nghiêm và sư cô Trân Nghiêm xuất hiện. Thì ra là quý sư cô bị lạc đường. Sư cô Đẳng Nghiêm thực tập thiền ôm với tất cả mọi người (cố nhiên là trừ quý thầy và các sư chú). Sư cô rất thân thiện và đáng yêu.

Các nhà báo tập trung rất đông, họ mặc đồ rất lịch sự và rất chi là quý kính quý thầy và quý sư cô. Một lúc sau thì Sư Ông đến. Con đứng ở đằng xa nhìn với tới. Ồ, Sư Ông kìa! Vậy là con đã được gặp Sư Ông bằng xương bằng thịt rồi! Con mừng quá. Con thở sâu và cười thật tươi cho giây phút hạnh phúc ấy. Không biết sao mà con thấy mắt mình nhòe đi và sống mũi cay cay. Nhìn ra sau, con thấy mắt chị Nhất Nghiêm cũng đỏ hoe rồi.

su ong roi khoi phi truong-small

Sư Ông bước từng bước nhẹ nhàng, thảnh thơi và phong độ còn hơn trong ảnh. Sư Ông nhận vòng hoa, đi ngang qua chúng con rồi mỉm cười làm con cảm thấy như tim mình rung rinh. Sau đó, cả đại chúng đi theo Sư Ông vào trong phòng họp báo của sân bay. Ngồi ở dưới nhìn lên, con thấy tự hào về Thầy của mình quá chừng. Sau khi sư Ông trả lời những câu hỏi của các nhà báo, chúng con được lên xướng tụng bài Ba Sự Quay Về bằng tiếng Anh và được họ chụp hình quá chừng luôn. Sau họp báo, cả đoàn ra xe để về Pak Chong. Khi xe dừng lại nghỉ chân, các sư út đi theo Sư Ông và Sư Ông hỏi nhỏ:

– Đây có phải là Thầy của các con không?

Rồi Sư Ông hỏi tên từng út một. Sau đó, Sư Ông hỏi:

– Đây là giây phút gì hả con?”

Chúng con đồng thanh thưa:

– Dạ bạch Sư Ông, đây là giây phút hạnh phúc!

Đúng thật là hạnh phúc! Sau khoảng thời gian xúc động, chúng con lại theo Sư Ông lên xe về thẳng Pak Chong. Trên xe, con cứ cười miết: “Sư Ông của con trên cả tuyệt vời”.

Trên đoạn đường còn lại, con và các sư út khác ăn trái cây, hát, ngủ rồi thức dậy lại ăn trái cây, hát rồi lại ngủ… cho tới khi về đến Pak Chong. Được gặp Sư Ông, con thấy mỗi giây phút đều là giây phút hạnh phúc.  Vừa về tới nơi là đã thấy có quý Ôn, quý Sư Bà và toàn thể đại chúng đang đứng đợi Sư Ông nơi sân cỏ rồi. Xe dừng rồi Sư Ông bước xuống xe, con thấy mắt ai cũng sáng, có người mắt đỏ rồi nhòe đi; con thấy trên những đôi mắt ấy nở những nụ cười thật tươi và hạnh phúc, nụ cười đoàn tụ.