EIAB, mùa dựng xây

Viết thư…

Tôi có thói quen viết thư bằng giấy, bằng mực, bằng nét chữ của chính mình. Đối với tôi những bức thư tay như thế chuyển tải nhiều nội dung và tâm tư của người viết. Và người nhận thư cũng dễ dàng cảm nhận được tấm lòng của người viết. Tuy nhiên, dù sao đi nữa mọi thứ cũng chỉ là phương tiện để mọi người đến được với nhau, hiểu và nuôi dưỡng lẫn nhau bằng những tư tưởng đẹp.

Tối nay, tôi ngồi đây viết một lá thư cho bạn, một lá thư đặc biệt, một lá thư chung ai cũng đọc được. Viết một lá thư như vậy tôi thấy tấm lòng mình cởi mở và có rất nhiều niềm vui. Thầy tôi có một bài thơ mà tôi rất thích, bài Tin Vui:

“ …Những tin vui

Báo người ta không chịu in, chịu nói

Nhưng trong báo chúng tôi

Mỗi ngày chúng tôi vẫn thường chuyên môn đưa tin vui…

…Tin vui là bạn còn sống

Và cây xoan đầu ngõ đã ra hoa….

Bạn và tôi, chúng ta cùng đóng góp vào ấn bản này để đời sống được nở những bông hoa của tình thương và hiểu biết.

Về thăm đất Bụt

Tôi vừa trở về sau chuyến hành hương đất Bụt. Chuyến đi là một món quà lớn cho tôi. Mỗi chặng đường hành hương trên vùng đất thánh đọng lại trong lòng tôi rất nhiều những thương yêu. Nơi này là Lumbini hân hoan ngày Bụt đản sanh. Đây Bodgaya hào hùng ngày Bụt thành đạo dưới cội Bồ Đề. Thành Varanasi, nơi chuyển bánh xe pháp làm vạn lòng hân hoan. Kushinaga cô tịch ngày Bụt nhập Niết Bàn.

Hơn thế nữa, những chặng đường Ấn Độ còn ghi lại rất nhiều những nét văn hóa đặc thù, những cánh đồng hoa vàng ngút ngàn, những sáng mù sương mặt trời lên sau những rặng cây, những buổi chiều mặt trời huy hoàng lặn bên những dãy núi. Để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi là những đôi mắt sáng long lanh, nụ cười hồn nhiên của các em bé nghèo, nước da mặn mà sương nắng. Xúc động nhất là những đôi mắt lam lũ, nhọc nhằn của những bác kéo xe dưới cái nóng và nắng của xứ sở này. Đất nước Ấn Độ có những nơi còn rất nghèo, và khắp nơi bạn có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh của các em bé đi xin ăn ngoài phố. Có lần bế một em bé trong tay tôi xúc động thật nhiều vì em bé trong tay tôi nhỏ xíu, gầy gò, thiếu sự chăm sóc. Nghĩ tới tương lai của các em mà thấy mênh mông là cơ cực. Mong sao cuộc đời có nhiều bàn tay nhân ái để giúp đỡ, mở trường học cho các em để tương lai các em tươi sáng hơn, những vị Bồ Tát như ni sư Khiết Minh, ni sư Trí Thuận,…

Trong suốt chuyến đi, nơi nào cũng để lại trong tôi nhiều hình ảnh đẹp và nhiều cảm xúc khác nhau. Tôi nhớ nhất là ngày đoàn chúng tôi đi thăm núi Linh Thứu. Chúng tôi rời khách sạn rất sớm, khi ngoài trời chưa sáng hẳn, phải dùng đèn pin để nhìn cho rõ những bậc tam cấp dẫn lên đỉnh núi. Tất cả chúng tôi ai cũng muốn thưởng thức cảnh mặt trời lên trên núi nên mọi người thức dậy rất sớm và im lặng leo núi với nhau, không ai muốn phá vỡ không khí yên tĩnh, thiêng liêng của buổi sáng sớm.

Linh Thứu Sơn

Núi Linh Thứu thật đẹp, thật trong lành. Đến đỉnh núi, tôi tìm cho mình một chỗ ngồi thật yên, xoay mặt về phía những dãy núi xa, cảm nhận một ngày mới đang đến trong sự tĩnh lặng. Phía chân trời đã bắt đầu ửng hồng. Chúng tôi ngồi yên lặng bên nhau, thưởng thức một buổi sáng đặc biệt và tưởng nhớ đến đức Thế Tôn, Ngài đã ngồi nơi đây ngắm mặt trời lên bao lần. Hơn 2600 năm đã qua, thời gian như cô đọng, mọi việc như vừa xảy ra hôm qua. Trong tôi đi lên bài thơ của Sư Ông:

Người hành khất năm xưa

Vẫn còn trên Linh Thứu sơn

Thản nhiên ngồi nhìn mặt trời huy hoàng đang lặn

Gotama, ô hay, ai bảo rằng Ưu Bát Đa La triệu năm mới có một lần nở

Tiếng hải triều kia có chiếc tai nào chịu lắng mà lại không nghe.

Còn rất nhiều vùng đất ngày xưa Bụt đã đi qua mà tôi hôm nay có cơ hội đặt chân đến. Khắp tiểu bang Bihar và Uttar Pradesh, nơi nào cũng có bước chân của Ngài. Trên xe chúng tôi được nghe “Đường xưa mây trắng”, được nghe quý thầy kể những câu chuyện về Bụt. Tôi thấy Bụt gần gũi và rất thực trong tôi. Suốt chuyến đi, câu kinh “con về nương tựa Bụt, người đưa đường chỉ lối cho con trong cuộc đời” mãi còn vang vọng trong lòng và tôi thấy lòng biết ơn trong tôi được nuôi dưỡng và mạnh hơn rất nhiều.

Về lại Đức rồi mà ngày đầu tiên tâm hồn tôi còn treo trên những nẻo đường nắng gió của Ấn Độ nên tôi chưa thực sự “đã về – đã tới”. Chuyến đi đã cho tôi nhiều hạnh phúc và nhiều trải nghiệm quý giá khó quên!

Phòng thở

Phòng thở của tôi là một góc làm việc nhỏ nơi văn phòng. Văn phòng số 6 là nơi tôi đi về mỗi ngày, là thiền đường thứ hai của tôi. Hơn hai năm sống ở đây, ngoài phòng ngủ thì văn phòng là nơi tôi gắn bó nhiều nhất. Nơi đây cùng tôi bao vui buồn, nuôi dưỡng tình thương và làm mạnh hơn trong tôi niềm tin vào sự thực tập hơi thở. Có những khi nhiều việc đến cùng một lúc, vượt ngoài khả năng của tôi, những khi đó tôi thấy mình đang bị đặt trong một áp lực, tôi bối rối không biết bắt đầu như thế nào hay phải tiếp tục ra sao. Tôi thường dừng công việc lại, xoay lưng ra ngoài để nhìn bãi cỏ xanh phía sau hay nhắm mắt lại và lắng nghe hơi thở của tôi. Theo dõi hơi thở vào ra, để ý đến sự phồng xẹp của bụng và tự nói với mình “mọi việc sẽ ổn!” Sau mười hơi thở như vậy tôi thấy mình bình an, nhẹ nhàng hơn và có cảm hứng để tiếp tục làm việc. Công việc không bao giờ kết thúc. Làm sao để công việc trở thành thú vị hơn, trở thành một cơ hội quý giá để thực tập và là cơ hội giúp cho mình khám phá, rèn luyện tự thân? Đó luôn là câu hỏi giúp cho tôi có nhiều cảm hứng trong sự thực tập làm việc.

Chiều nay khi rời phòng làm việc, tôi xin mời bạn dọn dẹp lại bàn làm việc của mình cho thật gọn gàng, đặt lên chiếc bàn trống một bình hoa nhỏ hay đơn giản chỉ là một chiếc lá để sáng mai khi bước vào góc nhỏ thân quen đó bạn sẽ nhìn thấy một chiếc bàn làm việc trống. Bình hoa nhỏ hay chiếc lá xinh xắn kia sẽ là tiếng chuông cho bạn trở về theo dõi hơi thở và cảm nhận không gian thênh thang, rỗng rang trong lòng. Bắt đầu một ngày làm việc với ý thức về lòng biết ơn và nhìn mọi thứ bằng một đôi mắt mới lúc nào cũng cho chúng ta nhiều năng lượng để đi tới.

Những bàn tay…

Trong năm qua, có nhiều lần tôi đi ngang qua cảm giác căng thẳng vì công việc vượt quá khả năng mà anh chị em chúng tôi có được. Trở ngại lớn nhất cho chúng tôi là ngôn ngữ. Tôi không ngại mình thức khuya, không ngại khó khăn, chỉ lo rằng ngôn ngữ giới hạn của mình có thể làm trở ngại cho công việc và có thể xử lý thông tin không chính xác. Tôi bắt đầu công việc với những dè dặt đó, nhưng rồi tự nói với mình mọi việc sẽ ổn thôi, chỉ cần mình làm hết lòng với tình thương và sự thực tập của mình.

Có nhiều lần tôi nghĩ anh chị em chúng tôi cần học để nâng cao vấn đề tổ chức, để tổ chức chuyên nghiệp hơn. Tôi nghĩ mình cần học website, cần học ngoại ngữ, cần khắc phục vấn đề ghi danh, cần sắp xếp lại mọi thứ,… nhưng rồi tôi thấy rằng: công việc chính của chúng tôi, tăng thân xuất sĩ là tu học cho có hạnh phúc. Chúng tôi đến từ nhiều nơi khác nhau, tiếp nhận sự giáo dục khác nhau và trong chúng tôi cũng có những người rất trẻ, chưa qua trường lớp đào tạo chuyên môn nhưng anh chị em nào cũng cố gắng học hỏi để làm tốt công việc của mình. Tôi thấy rồi: chỉ cần mình thực tập có hạnh phúc và nghiêm túc thì sẽ có bao nhiêu bàn tay giúp mình dựng xây. Tôi tập nhìn sâu vào nhu yếu của những người thiền sinh đến đây. Tôi thấy nơi tất cả một tấm lòng, một ước muốn chung là mong muốn có một môi trường lành, đẹp, có tăng thân để thực tập, chỉ cần như vậy thôi. Cho nên hơn hai năm nay học viện vẫn còn lạnh vì sưởi không đủ để làm ấm hành lang. Phòng ốc cho khóa tu của Thầy chúng tôi mỗi năm vẫn còn chật, không đủ chỗ cho mọi người, nhiều phòng phải sử dụng giường tầng, rồi có nhiều phòng không có đủ tủ để đựng đồ. Khu vực phòng ốc dưới tầng hầm vẫn còn chưa được sửa sang nhiều. Vậy mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe một phản hồi nào than phiền về phòng ốc. Tôi thấy thương và biết ơn lắm những người thiền sinh tới đây, họ chấp nhận những điều kiện sống đơn giản, thiếu tiện nghi chỉ để được sống trong môi trường có tăng thân cùng nhau thực tập và được nghe giáo pháp của Thầy.

thở vào là hoa, thở ra tươi mát

Tôi cũng muốn viết xuống đây lòng biết ơn của tôi với những người bạn đã cùng chúng tôi làm việc trong ban ghi danh cho khóa tu của Thầy mỗi năm. Chúng tôi hay nói đùa chúng tôi là “good team”. Mà quả thực là như vậy. Nếu không có các cô chú với tấm lòng rộng mở, với tâm phụng sự, bỏ thời gian riêng của mình ra để làm việc thì tăng thân xuất sĩ chúng tôi chắc sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc ghi danh và tổ chức khóa tu. Các cô chú là những người có tấm lòng rất dễ thương, không đòi hỏi gì nhiều, không cần nhận lương, nhưng làm việc với rất nhiều tình thương và tận tụy. Mặc dù bận rộn với gia đình, với công việc nhưng từ mấy năm nay các cô chú luôn cùng các thầy các sư cô sắp xếp, tổ chức cho khóa tu mỗi năm.

Ronnie: Tôi hay gọi chú Ronnie là bác sĩ, vì mỗi lần gặp khó khăn gì về kỹ thuật hay bất cứ vấn đề gì chú Ronnie luôn có giải pháp giải quyết rất nhanh, rất thông minh. Ngoài ra chú còn là bác sĩ có thể giúp người khác giảm stress vì chú lúc nào cũng lạc quan và hài hước. Chú biết tôi căng thẳng cho nên lúc nào cũng tạo cảm giác vui vẻ và nhẹ nhàng. Khóa tu năm ngoái, tôi chỉ giúp sư em một phần công việc chứ không làm việc nhiều với chú. Tôi có chút ngại, nhất là do ngôn ngữ giới hạn, tôi không nói chuyện nhiều được. Cho nên khi nào trong văn phòng có sư em thì tôi mới mạnh dạn để ngồi đó, ngồi đó và chỉ cười thôi. Có khi đột nhiên sư em bận việc phải đi ra ngoài, và trong phòng làm việc chỉ có chú với tôi, những lúc đó tôi thấy mình thiếu tự tin, không biết nói gì, ui chao là căng thẳng, muốn chạy ra ngoài theo sư em; nhưng cũng rất vui vì chú hay tìm ra rất nhiều cách làm cho người đối diện thư giãn. Đó là cái tài của chú Ronnie! Khóa tu năm nay, được làm việc chung với chú tôi thấy mình được nuôi dưỡng rất nhiều. Chú là người trầm tĩnh và là người làm việc có trách nhiệm. Cảm ơn Ronnie rất nhiều, cảm ơn chú tưới tẩm trong tôi hạt giống của sự tự tin và lạc quan.

Jodi: Năm nay Jodi tình nguyện giúp ghi danh cho khóa tu Hà Lan. Jodi là một người trầm tĩnh, lúc nào cũng nhẹ nhàng, chánh niệm và đặc biệt là người rất biết thưởng thức đời sống. Tôi học được rất nhiều từ tính kiên nhẫn, điềm đạm và bền bỉ của Jodi. Jodi là một người bạn tốt và có khả năng có mặt cho người đối diện. Trước mỗi lần có họp với Jodi, tôi thường ngồi lại với mình và tập viết xuống trước những câu tiếng Anh mà mình muốn nói để Jodi có thể hiểu được tôi nhiều hơn, chính xác hơn. Nhưng dường như vấn đề ngôn ngữ không thành vấn đề vì Jodi luôn cho tôi cảm giác là Jodi hiểu được “tiếng Anh đặc biệt” của tôi. Cảm ơn Jodi rất nhiều vì đã tưới tẩm trong tôi lòng cảm thông.

Cilia: Chưa lần nào tôi nói chuyện trực tiếp với Cilia, chúng tôi chỉ nói với nhau qua email. Cilia là người làm việc rất nghiêm túc và chính xác về mặt thời gian. Cilia giúp chúng tôi thông dịch các trang thông tin từ tiếng Anh qua tiếng Hà Lan một cách rất thông minh và chuyên nghiệp. Cilia làm việc rất nhanh và gọn gàng. Những ngày đầu tiên làm việc tôi có chút ngại ngùng vì vốn tiếng Anh ít ỏi của mình. Nhưng rồi mọi chuyện cũng diễn ra tốt đẹp. Chúng tôi cũng tìm ra được cách hiểu nhau và cùng nhau hoàn thành công việc đúng thời gian. Tôi rất biết ơn Cilia vì đã tưới tẩm trong tôi hạt giống của sự hài hòa, nghiêm túc và cảm thông.

Anna: Một người rất thân của Học viện. Anna là người thông dịch các trang thông tin từ tiếng Đức ra tiếng Anh. Trong suốt thời gian đó Anna bị đau lưng, ngồi lâu không được. Tôi nhiều lần đề nghị  là nếu Anna cần có thời gian chăm sóc sức khỏe của mình thì chúng ta sẽ tìm thêm một người giúp cô trong việc thông dịch. Tuy nhiên Anna rất thương các thầy, các sư cô, thương học viện nên luôn muốn giúp vào một tay. Cuối cùng thì các trang thông tin cũng được thông dịch đầy đủ. Tôi rất biết ơn Anna đã tưới tẩm trong tôi hạt giống của tình thương và sự tận tụy.

Còn rất nhiều những tấm lòng tôi muốn viết xuống đây lòng biết ơn của anh chị em chúng tôi như Thomas: người luôn có mặt để giúp đỡ cho công việc ghi danh của khóa tu Đức trong nhiều năm nay. Như Sabine: nhiệt tình học hỏi và làm việc bằng hết trái tim, giúp mọi người ghi danh cho khóa tu Đức được dễ dàng. Như Katrin: hết lòng với việc ghi danh cho Staff và can đảm học những điều mới trong công việc. Như Garile, Sarawasti, Stephan có mặt kịp thời để chăm sóc, sửa chữa và nâng cấp phòng ốc chuẩn bị cho khóa tu…

Học viện là một cơ sở còn rất trẻ, còn nhiều khó khăn phía trước nhưng tôi thấy yên tâm vì biết rằng xung quanh mình còn rất nhiều tấm lòng, còn rất nhiều bàn tay.

Ngoài kia trời đất đã vào xuân. Mùa xuân đang đến trên từng nụ hoa, ngọn cỏ. Cuộc sống mầu nhiệm luân chuyển bốn mùa. Tôi ngồi đây thấy lòng khỏe và nhẹ nhàng, mùa xuân cũng đang về ấm áp trong tôi.

Nắng mới